“Nha đầu, ngươi mở mắt ra được rồi đó”
Phượng Vô vỗ vai nhỏ của nàng nhắc nhở. Đôi mắt nhỏ từ từ mở ra. Diệp Tử Ly ngạc nhiên nhìn xung quanh, lúc này Phương Vô đã để nàng xuống.
Nhìn khung cảnh xung quanh, nàng không khỏi cảm thán: Thật đẹp!
Nơi nàng đang đứng là một ngọn núi không c ao, gần đó là một cái đình, đằng sau đình là một tiểu viện nhiều phòng. Tiểu viện được trang trí đơn giản, tranh nhã nhưng đồ trang trí đều là những vật quý hiếm và tinh xảo. Lại thoang thoảng hương hoa dễ chịu.
“Trưởng môn!”
Bốn giọng nói đồng thời vang lên phía đằng sau. Nàng quay lại, nhìn tứ lão, nhị nam, nhị nữ lạ mặt đang tiến đến.
“Hả, trưởng môn, nha đầu nào đây?”
“Thiếu chủ của các ngươi”
“Hả?!!! Thiếu chủ?!!”
Nhìn bốn khuôn mặt đầy ngạc nhiên thì Diệp Tử Ly cũng vô cùng ngạc nhiên, khuôn mặt đơ ra, đầu óc trống rỗng...
“Xú lão đầu, thối lão đầu, ngươi... ngươi nói cái gì hả”
Phượng Vô định lên tiếng giải thích thì nàng lại tiếp tục tức giận hét lên:“ Thối lão đầu, ta sẽ bảo mẫu thân của ta độc chết nhà ngươi!!!”
“Xú nha đầu, lão phu là ân nhân của ngươi!” Phương Vô tức giận hét to
“Vậy thì tại sao ngươi lại muốn để ta là thiếu chủ của môn phái ngươi? Quan hệ của ta và ngươi có phải sư đồ đâu?”
“Vậy thì giờ nha đầu ngươi bái ta làm sư phụ cũng đâu có muộn”
“Nhưng...”
“Thôi!”
Một giọng nói vang lên cắt đứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-vuong-phi-an-tai/1958791/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.