Mắt thấy thuốc viên của hiệu thuốc bắc Vương Nhạc Cập thành công, các hiệu thuốc khác cũng tới xin chỉ dạy.
Đối với phương pháp chế tạo thuốc viên, Lâm Vũ không ngại chia sẻ với mọi người, nhưng chưa được chưởng quầy cho phép, bận tâm cạnh tranh trong cùng ngành, nên cũng không dám tuỳ ý dạy người khác. Chẳng qua là chưởng quầy ra ngoài vẫn chưa về, cửa hàng hoàn toàn giao cho Phó Tử Minh quản lý, nàng xin chỉ thị của hắn, hắn chỉ cười mà nói, “Một người vui không bằng mọi người vui. Tiểu Lâm ngươi muốn làm thế nào thì cứ làm thế đi.”
Kết quả là, phương pháp chế tạo thuốc viên, từ Vận Kinh bắt đầu, truyền khắp phương bắc, cũng truyền tới Giang Nam. Nhất thời, các hiệu thuốc bắc lớn nhỏ đều phát triển phường chế thuốc. Các loại thuốc viên cũng như măng sau mùa xuân nối tiếp phát triển, trở thành lương vật (giống như thức ăn khô mang theo người) cần thiết cho người đi xa, hay đóng ở biên quan.
Phương pháp truyền tới chốn trăng hoa, các “ma ma” này ứng dụng chế tạo xuân dược cùng thai dược (có lẽ là thuốc tránh thai) thành các viên nhỏ. Đắc ý mà gọi là “Xuân hoàn” và “Hồng hoàn”. Nhất thời trở thành đồ cho các tỷ muội chốn phong trần lên đài tiếp khách.
Phương pháp này lại truyền tới Độc vương ở ngàn dặm xa xôi, chỉ nghe hắn cười ha ha, mấy tháng sau, càng nhiều kịch độc hoàn được chế ra. Nhất thời trở thành bảo vật cần thiết cho hắn.
Mà người khởi đầu là Lâm Vũ, lúc này còn ở trong hiệu thuốc bắc Vương Nhạc Cập chẩn bệnh, không hề biệt thiên hạ vì một viên thuốc nho nhỏ mà dẫn đến biến đổi lớn.
Không lâu sau, chưởng quầy ra ngoài mua dược liệu (nguyên liệu làm thuốc) đã trở lại, đã nghe thấy việc Lâm Vũ chế tạo thuốc viên, đối với Lâm Vũ khen ngợi không dứt: “Ngươi hiếu học suy nghĩ sâu xa, tinh thông nhiêu sách, sau này cũng là lương y (thầy thuốc tốt).”
Lâm Vũ cực kỳ hổ thẹn, dù sao nàng cũng chỉ là bắt chước tri thức của kiếp trước mà thôi. Vì thế, càng chăm chỉ theo chưởng quầy cùng Phó Tử Minh học tập. Mà đáng quý là, bọn họ thấy Lâm Vũ chịu khó như thế, lại không hề giữ lại mà đem hết sở học tri thức (tất cả tri thức học được) cùng y thuật truyền thụ cho nàng. Trong quá trình học, Lâm Vũ dần phát hiện Phó trưởng quầy không chỉ am hiểu sâu các loại thuốc, mà y thuật của hắn cũng tinh thâm, bình thường không để lộ ra, chỉ để Phó Tử Minh cùng Lâm Vũ ra mặt chẩn bệnh, nói là cho bọn họ rèn luyện kinh nghiệm.
Ở thời không này, dược liệu so với kiếp trước của Lâm Vũ nhiều hơn rất nhiều. Rất nhiều dược liệu đã biến mất đều có thể tìm được. Trước kia Lâm Vũ chỉ có thể nhìn ở trong sách cổ hoặc trong viện bảo tàng, mà ở trong này lại thật là bình thường, nếu tuỳ ý lấy một loại mang về, cũng sẽ làm chấn động giới y học, các giáo sư sẽ hâm mộ chết. Nghĩ vậy, nàng lại càng nhiệt tình tập trung nghiên cứu học tập các loại y dược bác đại tinh thâm (rất uyên thâm) này, trong quá trình học, cũng vừa học vừa ghi chép lại. Vì muốn hệ thống hoá sở học của bản thân, nàng còn phân loại ra, có ghi dược liệu, có ghi y thuật, còn có tổng kết các phương pháp chế tạo thuốc viên mà bọn họ nghiên cứu ra. Nhưng phần dược liệu vẫn trống trơn, muốn tổng kết cần ghi lại rất nhiều. Còn nhớ “Bản thảo cương mục” ở kiếp trước, do Lý Thời Trân tìm kiếm vài thập niên (mấy chục năm),đi khắp bao sông bao núi, hao tổn không biết bao nhiêu tinh lực mà biên soạn. Lâm Vũ tự nhận là không thể so với Lý Thời Trân, nhưng tác phẩm lớn của ông đã dẫn dắt nàng rất nhiều, căn cứ vào phương thức biên soạn “Bản thảo cương mục”, nàng dần dần bắt đầu tiến hành quy phạm sửa sang lại tri thức dược liệu nơi này, tích tiểu thành đại hình thành quy mô, cuối cùng cũng thành “Thảo dược tập” bước đầu. Đồng thời, đối với y thuật, nàng cũng chia thành bảng tóm tắt, phụ nữ, trẻ em, thất khiếu (2 tai, 2 mắt, 2 mũi và miệng),bệnh phong, bệnh phù chân, thương hàn, nội tạng, nhọt độc, giải độc, những phương thức cấp bách, trị tiêu hoá, bình mạch (ổn định mạch tượng),hơn trăm cách châm cứu, cứ thế mà phân loại, biên soạn ra “Vạn Lâm Yếu Phương”.
Vừa mới làm cái này, nàng đã được chưởng quầy và Phó Tử Minh toàn lực ủng hộ cùng giúp đỡ. Bọn họ đối với việc Lâm Vũ thực hiện sửa sang ghi lại đều rất khâm phục tán thưởng, cũng đưa ra không ít ý kiến trọng yếu. Bởi vì Lâm Vũ kinh nghiệm ít, đối với rất nhiều phương pháp mà bọn họ nói ra, nàng đầu tiên là ghi lại, sau đó thử nghiệm qua, mới thêm vào, ngoài ra, vì không muốn bọn họ sinh nghi, nàng còn lặng lẽ thêm một ít lý niệm của y học hiện đại vào. Đó cũng không phải là không tin tưởng y thuật của bọn họ, mà đó là tác phong của nàng. Mà bọn họ đối với liệu pháp y học hiện đại cũng rất hứng thú, tỷ như mát-xa, dùng cho nhiều người khi bị cảm mạo lại thường xuyên cả người rét run, đồng thời có triệu chứng phát sốt, Lâm Vũ thêm vào một loại liệu pháp mát-xa.
Nàng dùng một người bệnh làm mẫu, vừa làm mẫu vừa giảng giải: “Đặt hai ngón tay cái cùng ngón trỏ chập chặt lại, có thể nhìn thấy một điểm gồ lên, đây là huyệt Hợp Cốc, dùng ngón tay cái đè xuống, sau đó mở ra, nhu nhẹ. Thứ hai là Ngoại Quan huyệt, giữ huyệt hướng cổ tay cong về phía trước một chút, nhìn cái hoành văn, tức là hoành văn cổ tay, sau đó hướng ba ngón tay về phía trước, dùng ngón tay cái chạm vào chỗ giữa 2 cái xương chạm nhau, đó chính là Ngoại Quan huyệt, lấy ngón tay xoa chậm huyệt vị này. Thứ ba là huyệt Khúc Trì, lúc cong, gập khuỷu tay, khối thịt cao nhất này chính là huyệt Khúc Trì, tìm được huyệt vị này cũng nhẹ nhàng mà ấn xoa. "Sau khi nhẹ nhàng ấn xoa, người bệnh sẽ cảm thấy tốt hơn một chút. Thấy thế, Phó chưởng quầy cũng ngạc nhiên: “Thuật mát-xa này, thật mới nghe lần đầu, đây là ngươi nghĩ ra?” Lâm Vũ gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Đây là trước kia ta gặp một lão đại phu tên là Lưu Trường chỉ dạy cho. Đáng tiếc hắn thích ngao du thiên hạ, sau đó liền không biết tung tích.”
Hai cha con bọn họ, cái khác không nói, chỉ cần liên quan đến y học đều thật hăng hái. Mà Phó Tử Minh lại thường xuyên lôi kéo nàng nói chuyện khuya, chỉ là phạm vi bàn luận càng ngày càng rộng, từ y học, đến cầm khúc, đến chuyện xưa tiền triều, lại đến thiên hạ. Lâm Vũ dần dần phát hiện hắn càng ngày càng không đơn giản, hắn không phải một gã thầy thuốc bình thường, hắn có học thức uyên bác, tri thức rộng khắp, là một quyển Bách khoa toàn thư, thế cho nên nàng cũng không khỏi dần dần bị khí chất nho nhã, dáng dấp như tiên giáng trần, đầy bụng sở luận, ngẫu nhiên lại biểu lộ ánh mắt u buồn mê hoặc của hắn hấp dẫn. Nhưng, nàng lại chưa từng phát hiện ánh mắt hắn chăm chú nhìn nàng cũng dần dần trở nên nồng nhiệt hơn.
Có lẽ, đối với phương diện tình cảm, Lâm Vũ luôn thiếu niềm tin, hoặc là nói có phần bài xích. Kiếp trước, bởi vì vấn đề thân phận, mà những nam nhân xoay quanh nàng đều có mục đích riêng. Nàng đã không còn nhớ rõ bạn trai kiếp trước của nàng là cái dạng gì, nhưng, vừa nghĩ tới những lời ngon tiếng ngọt, phần cảm tình nàng từng phải trả giá sau khi chân tướng phơi bày, còn trở nên ngây thơ buồn cười, nàng sẽ không cho phép bản thân vì tình yêu mà sinh ra cái loại cảm giác vô lực kháng cự này. Cái khác có thể học, nhưng chuyện tình cảm cần bản thân thử nghiệm mới biết được, kiếp trước nàng đã thử nghiệm một khoá, nên nàng không muốn dễ dàng trao trái tim mình cho ai. Chỉ cần không mất đi trái tim, thì cũng không thể trải qua tình cảm đau đớn. Lúc đó nàng nghĩ như vậy.
Nhưng Lâm Vũ rất lấy làm lạ là Phó Tử Minh tại sao có thể yên ổn làm trong hiệu thuốc, dạng người như hắn thi đậu công danh không thành vấn đề, huống hồ quốc gia đang hướng tới chiêu mộ nhân tài.
Vì thế, một buổi tối, Lâm Vũ đưa ra thắc mắc trong lòng. Phó Tử Minh nhìn nàng, chỉ cười nhẹ, “Chí hướng của ta không ở trong triều đình, chỉ muốn dùng y thuật chữa bệnh cứu thế mà thôi.” Lâm Vũ âm thầm gật đầu, có thể dùng y thuật của mình giúp bệnh nhân thoát khỏi ốm đau tra tấn, khôi phục sức khoẻ, đây cũng là tâm nguyện của nàng a.
Lại nghe hắn nói: “Ta từng muốn ngao du thiên hạ, cứu chữa người đau ốm, nhưng vì y thuật chưa tinh, bởi vậy ở hiệu thuốc bắc này theo phụ thân dốc lòng học tập, không nghĩ lại gặp ngươi – Lâm Vũ.” Hắn dừng một chút, nhìn nàng, ánh mắt dần sâu lắng, khôi phục rồi lại nói, “Ngươi có tư chất thông minh, tinh thông việc học, siêng năng học hỏi, giỏi về suy nghĩ, hiểu biết sâu rộng. Ta may mắn biết bao mới có thể gặp được ngươi. Từ lâu đã tự mình tưởng tượng, nếu có thể cùng ngươi cùng nhau ngao du thiên hạ, phát triển y đức, xét thực lực của ngươi, nhất định có thể cứu chữa cho càng nhiều dân chúng hơn. Không biết ngươi nghĩ như thế nào?” Ánh mắt hắn sáng rực, gằn từng tiếng, âm thanh như chuông lớn xao động nội tâm Lâm Vũ, khiến nàng không thể lảng tránh.
Người như vậy làm sao nàng có thể cự tuyệt, huống chi nàng cũng muốn phát triển y đức. Lâm Vũ nghĩ một lát, mỉm cười nhìn hắn nói, “Ta cũng muốn ngao du thiên hạ, chỉ là cũng do học nghệ chưa tinh, nhưng có thể theo chưởng quầy, đến lúc học thành, nguyện cùng công tử hoàn thành tâm nguyện.”
Nghe được những lời này, hắn nhất thời phấn chấn, đột nhiên cầm tay Lâm Vũ. Khi đó nàng chỉ cảm thấy hắn như bông hoa nở rộ, ánh sáng tràn đầy, khắc sâu vào trong lòng nàng, đến nỗi nhiều năm sau, nàng vẫn không quên được thời khắc đó. Thế là, Lâm Vũ liền giật mình nhìn hắn, để mặc hắn nắm tay mình, nắm tay, sưởi ấm trái tim nàng, lại không biết, có một cái gì đó lặng lẽ nảy sinh.
“Sau này gọi ta là Tử Minh.” Hắn cười nói.
“Uh”. Lâm Vũ nhẹ nhàng gật đầu.
“Bây giờ gọi luôn đi.” Hắn cười có vẻ xảo trá.
“……” Nhịp tim của nàng có phần kịch liệt, miệng nhưng lại không kiềm chế được, nhẹ nhàng gọi 1 tiếng, “Tử Minh.” Nói xong giống như chạy trốn mà rời đi.
Nàng nghĩ, có lẽ hắn đã sớm biết nàng là nữ nhân. Chỉ là, nàng không muốn nhanh như vậy liền làm sáng tỏ mà thôi. Lòng của nàng có chút phiền loạn, nàng sợ một khi nói ra, lột bỏ tầng mặt nạ này, cũng sẽ không trở về ngày trước được nữa.
Trở lại phòng ngủ, Lâm Vũ vẫn chưa bình tĩnh được, lại cảm thấy vừa rồi mình giống như một tiểu nữ sinh gặp mối tình đầu, thời gian sống ở hai thế giới cộng lại đã được 24 năm, mà việc xử lý tình cảm vẫn còn non nớt thì thật sự là hổ thẹn. Nàng không ngừng mài mực, muốn hồi phục tâm tình, lại không tự giác mở giấy Tuyên Thành, nhấc bút, tâm hứng thú, tuỳ ý vẽ một bức tranh.
Vẽ xong, nhìn lại tác phẩm, Lâm Vũ lắp bắp kinh hãi.
Chỉ thấy trong bức tranh, ánh trăng mông lung, tuyết trắng rơi bên cây tùng cổ, một người đánh đàn, mi mắt buông xuống, gió nhẹ thoảng qua, góc áo nhè nhẹ bay, vài sợi tóc đen rũ xuống mặt, lại thêm mấy phần phong lưu, thật là khí phách thần tiên, sang hèn đều thưởng thức.
“A, tỷ tỷ, bức tranh này không phải Phó công tử sao?” Tiểu Hàng không biết khi nào đã đứng bên cạnh nàng, nói nhỏ.
Đúng vậy, sao nàng lại vẽ hắn, vội vàng thêm một ít mây mù, vì thế người trong bức tranh, khuôn mặt liền như ẩn như hiện giữa một tầng mây mù, vừa chân thật mà vừa huyền ảo.
Lâm Vũ đặt bút đề chữ, đưa cho Tiểu Hàng, “Mang bán đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]