Hàn Dư không biết hình dung tâm trạng bây giờ như thế nào, ôm Lân Phong, bảo xe ngựa đi xa rồi mới nhớ chưa hỏi hắn ở nơi nào, nhưng cũng không muốn đưa hắn trở về. Thân thể trong lòng thỉnh thoảng động đậy muốn tách ra, lại khiến Hàn Dư ôm càng chặt, chậm rãi đi ở trong Hoa Vũ Phường, Hàn Dư chỉ cảm thấy ôm cái thân thể mỏng manh như xương này, nội tâm giống như ở trên đống lửa. Từng trận gió xuân buổi chiều, hơi hơi mưa phùn, cũng không làm thanh tỉnh được nội tâm đang mê loạn của hắn. Hắn luôn đắc ý cho rằng trong lòng mình không hề loạn, mặc dù lưu luyến chốn phong trần, nhưng vẫn chưa hề động tâm với ai. Vậy mà đêm nay lại ngoại lệ. Hắn vẫn tưởng rằng mình kiêu ngạo phong lưu vậy mà nhìn đến Lâm đệ lại biến mất không sót lại một chút gì. Hắn không cam lòng, không cam lòng vì sao mình lại động tâm với một cái nam tử.
Hắn đi vào một góc tối nhỏ, nhìn trước sau không người, cúi đầu nhìn làn da trắng noãn tinh tế của Lâm Phong, còn có đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át kia, tựa hồ đang chờ hắn chiếm lấy, dần dần hắn giống ma xui quỷ khiến cúi đầu, chầm chậm tiếp cận mạt màu đỏ hương kia. Lúc hắn cảm giác sắp nhấm nháp đến dung mạo mê người kia thì chợt thấy sau lưng bị đau, mắt tối sầm, ngã xuống.
Lâm Vũ cảm thấy đầu choáng váng gay gắt, từ từ nhắm mắt lại, lại có thể cảm thấy mình từ Hàn Dư ôm ấp đến một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-truyen-ky-nguyet-lac-hong-tran/2160058/chuong-10.html