*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ách,” đến lúc này Uyển nương đã ý loạn tình mê, chỉ theo Hàn Dư khiêu khích mà trả lời từng câu một: “Đến, cứ ngày 28 lại đến.”
“A, đại nhân gần ta chút, thiếp thân, thiếp chịu không được rồi.”
“Được!”
Nhưng thấy trước mắt tối sầm lại, Uyển nương đã ngã vào trong lòng Hàn Dư.
Hàn Dư đặt nàng lên giường, nhanh chóng cởi hết quần áo của nàng ra, lại lấy một cái chăn mềm phủ lên người nàng, cho nàng uống một viên thuốc, thầm nghĩ: “Làm mộng xuân của ngươi đi, đến ngày mai, những lời ngươi vừa nói đều không nhớ lại được đâu.”
Đứng dậy, hắn liền lặng lẽ đi ra cửa sau.
Lát sau, một lão nhân đi ra từ phòng chính của Lan Uyển, hắn nhìn chung quanh một cái rồi vội vàng ra cửa viện.
Hàn Dư yên lặng bám theo, lúc tiến vào trong lầu các lại giả bộ liếc mắt đưa tình với các tỳ nữ xung quanh, sau lại cùng hắn ra Thuý Vi Các. Trong Hoa Vũ Phường, lão nhân kia một bên bước nhanh, còn một bên cảnh giác nhìn chung quanh, thoáng cái đã lẩn vào một cái ngõ nhỏ.
Hàn Dư theo sau, thấy đó là một cái ngõ cụt.
Hàn Dư xem xét chung quanh một lát, xác định không có đường ra nào khác, lúc này mới nghĩ chờ ở bên ngoài ngõ.
Sau nửa canh giờ, chỉ thấy một người đi ra khỏi ngõ nhỏ, Hàn Dư vừa thấy, bất ngờ hoảng sợ: “Đây không phải là Phó tổng quản đại nội bên người hoàng thượng Cửu công công sao?”
Việc này không thể chậm trễ, Hàn Dư cũng chẳng quan tâm chuyện Lâm Vũ nữa, vội vàng chạy đi hoàng cung.
Giờ Thân (15 – 17h),xe ngựa Lan Cơ phái tới đón Lâm Vũ đã xuất hiện tại cửa hiệu thuốc Vương Nhạc Cập, nhìn nàng đi ra cửa hiệu thuốc, Phó Tử Minh dặn dò: “Phải cẩn thận, đừng uống rượu như lần trước nữa.”
Lâm Vũ cười khẽ: “Ta biết rồi, Tử Minh.” Cất nhuyễn cốt tán mà hắn vừa nhét cho vào trong túi áo, nàng không khỏi lắc đầu: “Người này, đoán chừng cùng Độc vương chính là một a.” Lần trước đã nói cho nàng phương pháp chế tạo Khinh cốc tán cùng Trọng cốc tán, không lâu sau lại làm Nhuyễn cốc tán, nàng không biết nổi người này còn có bao nhiêu chuyện mà nàng không biết nữa.
Đối với phương diện chế tạo thuốc độc, nàng mặc cảm với người thế giới này. Dù sao kiếp trước nàng cũng rất hiếm khi được nhìn thấy mấy thứ này.
Trong xe ngựa, Tiểu Hà dường như rất hứng thú với ca nghệ của Lâm Vũ, dọc theo đường đi không ngừng ríu rít hỏi nàng phương pháp ca hát, không để ý đã thấy đến trước cửa Thuý Vi Các.
Tiểu Hà dẫn Lâm Vũ tiến vào Lan Uyển, chỉ thấy một bàn cơm tối phong phú bày trong viện. Lan Cơ thấy Lâm Vũ, cười nói: “Lâm cô nương, ta đã gọi bọn họ chuẩn bị chút cơm, chúng ta ăn xong rồi hát được không?”
Tuy rằng đã được Tiểu Hà báo cho biết trước là sẽ ăn cơm ở đây, song thấy được một bàn thức ăn phong phú như vậy, thật đúng là làm cho Lâm Vũ ở nơi này tiết kiệm sinh hoạt gần một năm nhìn mà mở to mắt. Cũng may, kiếp trước nàng cũng tham dự không ít bữa tiệc thượng lưu, đã quen xem những cảnh xa hoa lộng lẫy, nàng thoáng cái khôi phục thần thái bình tĩnh tự nhiên, “Uh, đa tạ ý tốt của Lan cô nương, ta đây cung kính không bằng tuân mệnh.”
Lan Cơ thản nhiên cười: “Ha ha, chúng ta cũng đừng gọi nhau cô nương nữa, nghe xa lạ quá, ta gọi ngươi là muội muội được không?”
Lâm Vũ gật gật đầu.
Lan Cơ cười kéo tay nàng dẫn vào chỗ ngồi.
Lâm Vũ vừa ngồi vào chỗ của mình, liền thấy nàng nhìn chăm chú mặt mình, nói: “Muội muội nếu thoa một chút phấn, ở trên cái mụn ruồi kia dán một bông hoa, môi đỏ một chút, thì cũng là một mỹ nhân xinh đẹp đấy.”
“Tỷ tỷ có điều không biết, tâm tư của ta chỉ ở y dược, không quan tâm những thứ này.”
Nghe Lâm Vũ nói, Lan Cơ cũng không nói gì thêm, chỉ chỉ một món ăn ở trên bàn, “Đây là Cá chép vượt long môn nổi danh thành Vận Kinh, muội muội nếm thử đi.”
Lâm Vũ gắp lên, nếm một miếng, bỗng nhiên thấy thật tươi mới ngon miệng, khẩu vị mở rộng ra. Nàng lại giới thiệu món thứ hai: “Đây là Hoa sen nhưỡng[1].”
Cứ như vậy, mang theo một bầu không khí vui sướng, Lâm Vũ ăn một bữa tối phong phú nhất từ lúc nàng sống lại trên đời này tới nay.
Cơm xong, cho hạ nhân nghỉ việc, Lan Cơ một mình kéo Lâm Vũ trở về phòng mình.
Đến cửa, Lan Cơ cười nói: “Muội muội, chúng ta sẽ có những ngày tốt.”
“Ồ, vì sao?” Lâm Vũ kinh ngạc nói.
“Vạn Bác Hội lần này, thiên hạ anh kiệt đều tụ hội tại kinh thành này, trong kinh thành chắc thật náo nhiệt a. Chúng ta có thể thấy sự kiện này, thật sự là may mắn.”
Nghĩ lại mấy ngày nay các loại người dần dần tăng lên trên đường phố, Lâm Vũ không khỏi gật đầu nói: “Ừ, ta cũng rất hứng thú với sự kiện này đây.”
Lại nghe Lan Cơ nói: “Muội muội chắc không biết, Hàn thị lang đã lệnh ta ca múa giúp vui trước phần khảo hạch cuối cùng của Vạn Bác Hội lần này. Nhưng, ta lại không nghĩ ra nên ca múa cái gì cho tốt.”
Nhìn vẻ mặt sầu muộn của nàng, Lâm Vũ nói: “Là tỷ tỷ yêu cầu rất cao?”
“Ai, ta cũng đã bắt đầu nghĩ vũ khúc (điệu múa),nhưng từ ngày nghe muội muội hát bài “Quốc Trường Ca” xong, chỉ cảm thấy lay động tinh thần, so với nữ nhân trữ tình ngày thường của ta hánt càng làm cho người ta cảm động, sau khi trở về ta liền muốn múa một khúc kinh thiên động địa, lại không biết nên múa như thế nào, cho nên mới mời muội muội dạy ta a!”
Lâm Vũ có phần hối hận ngày ấy chính mình thuận miệng nói chuyện mình biết múa, nhưng thấy thái độ thành khẩn của Lan Cơ, ánh mắt trong sáng vô tư, nghĩ nghĩ, nói: “Điệu múa kinh thiên động địa này, còn phải chờ ta về nghĩ lại mới có thể trả lời tỷ tỷ được.”
“Thật sự! Muội muội chịu giúp ta nghĩ biện pháp?”
Lâm Vũ nhìn khuôn mặt nàng đang kích động, nhẹ nhàng mà gật gật đầu, “Cho ta thời gian hai ngày.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]