Ban đêm, trong Hoa Tiển cung, Tào Thịnh đang phê duyệt tấu chương khắp nơi. Lúc này, bên ngoài báo: "Nội vụ tổng quản Hoàng Cách thỉnh cầu yếu kiến." Tào thịnh vẫn nhìn tấu chương, "Gọi hắn tiến vào! Tất cả các ngươi lui ra."
"Vâng" Bọn thái giám cung nữ hầu hạ bên cạnh lặng yên rời đi.
Thấy Hoàng Cách đi vào, Tào thịnh ngẩng đầu: "Miễn lễ, ngươi nói một chút tình huống của nàng đi."
"Vâng" Hoàng Cách cúi đầu, mắt liếc Tào thịnh ngồi phía trên, thấy vẻ mặt hắn đang chờ mong nhìn mình, trả lời: "Hoàng thượng, mấy ngày gần đây Lâm cô nương đều ở trong nghệ phường dạy múa, vẫn chưa ra ngoài nửa bước. Trước khi nàng đi ngủ thích tắm rửa, nô tài đã phân phó hạ nhân mỗi ngày chuẩn bị tốt dụng cụ, cho cô nương sử dụng."
Tào Thịnh híp lại con ngươi thu hút, tựa hồ đang nghe theo lệ, khiến người nhìn không ra cảm xúc, "Không có gì khác?"
"Ách, nô tài ngu dốt, chỉ biết nhiều như vậy." Tuy rằng đã hầu hạ hoàng đế hơn mười năm, từ khi hắn chưa đăng cơ đến sau khi đăng cơ, Hoàng Ccách chỉ cảm thấy tính tình người này là càng đến càng đoán không ra, có lẽ, đây là cái gọi là "Lòng dạ đế vương, sâu khó dò."
"Ngươi lui ra đi." Tào Thịnh lạnh lùng nói.
"Vâng"
Thấy Hoàng Cách nhẹ nhàng đóng cửa điện lại, Tào Thịnh không chút để ý lật tấu chương trong tay, lẩm bẩm: "Lâm Vũ, diện mạo thật của ngươi rốt cuộc là cái dạng gì?"
Qua hồi lâu, thị vệ bên ngoài báo: "Nội vụ phó tổng quản Trương Cửu thỉnh cầu yết kiến."
Chân mày Tào Thịnh nhíu lại, gặp tấu chương lại xong, để qua một bên, đứng lên nói: "Gọi hắn tiến vào."
Chỉ thấy cửa điện vừa mở, Trương Cửu cúi đầu quỳ lạy, "Nô tài Trương Cửu khấu kiến hoàng thượng."
"Chuyện gì?"
Trương Cửu liếc nhìn bốn phía, thấy không có người hầu hạ, liền nói nhỏ: "Hoàng thượng, nô tài thấy hoàng thượng cả ngày làm lụng vất vả, thật sự không đành lòng, nên giúp đỡ tìm được một nhân nhi (người đáng yêu),có thể chia sẻ lo lắng với hoàng thượng."
"Nga?" Tào thịnh đến gần hắn, "Đứng dậy nói."
"Tạ hoàng thượng." Trương Cửu thấy hoàng đế vẻ mặt hứng thú, liền nói tiếp: "Hoàng thượng, đây chính là người rất mê người! Vòng eo tinh tế, mắt đẹp đảo quanh, thanh âm dịu dàng mềm yếu, là người hiếm lạ khó gặp."
"Giai nhân như thế, sao trẫm chưa từng nghe qua? Nàng ở nơi nào? Phương danh là gì?"
"Hoàng thượng có điều không biết, người theo như lời của nô tài lúc này đang ở trong cung, đó là Lan Cơ trong nghệ phường a." Thấy hình dáng yên lặng trầm tư của hoàng đế, Trương Cửu lại nói: "Hoàng thượng, người xem, muốn hay không..."
"Là nàng? Trẫm trái lại nghe nói nàng có tài múa cực tốt, đáng tiếc bận tâm nàng là người thanh lâu, chưa từng có duyên gặp lại." Tào Thịnh nhẹ nhàng thở dài, trong ánh mắt thâm thuý lóe ánh sáng không biết tên.
"Hoàng thượng, nô tài an bài một chỗ, có thể khiến cho hoàng thượng..."
"Không cần, ngươi an bài đưa nàng đến nơi này đi, nhớ kỹ, nhất định phải làm việc ổn thoả, không thể lọt vào lưỡi dân chúng."
"Này." Trương Cửu chần chờ. "Hoàng thượng muốn nàng ở trong này thị tẩm?"
"Làm sao vậy, ta triệu kiến một mỹ cơ không thể tuựnh chọn địa phương?" Tào Thịnh đề cao âm điệu.
"Dạ, dạ, hoàng thượng bớt giận, nô tài đi làm ngay." Nói xong, liền khom lưng chào muốn rời đi, lại nghe đến ngữ điệu không mang theo cảm tình của hoàng đế truyền đến: "Chậm đã, một canh giờ sau hãy mang nàng lại đây."
"Dạ!"
Cửa điện đóng lại, trong Hoa Tiển cung chỉ còn lại có một mình Tào Thịnh.
"Bạch Quyết!"
"Thần ở!" Một đạo nhân ảnh chói mắt xuất hiện ở trước mặt Tào Thịnh.
"Đi theo Trương Cửu, cần phải tra ra tung tích của chủ nhân phía sau màn này."
"Thần tuân chỉ!" Nói xong, xoay người rời đi.
Bạch Quyết này, vốn là nhất đẳng thị vệ phòng thủ kinh thành, nhờ Dục Vương tiến cử mà được hoàng đế thẳng điều vào hoàng cung, trở thành ngự tiền đái đao thị vệ, mặc dù quan cấp không đổi, đều là tam phẩm, lại trở thành cận thần của hoàng đế, đưa tới một trận oanh động lúc ấy. Bởi vì từng đụng chạm với Tư Mã gia (xem chương 11),chuyện điều nhiệm bị phái học sĩ phản đối, nhưng bởi vì người này làm việc luôn luôn quang minh lỗi lạc, ở dân gian có danh tiếng vô cùng tốt, ở dưới uy thế của hoàng đế, Bạch Quyết đường đường chính chính lưu tại bên người hoàng đế, từ nay về sau trở thành thị vệ bên người hoàng đế.
Trong nháy mắt, vào cung đãbảy ngày. Lâm Vũ không chỉ phải chịu trách nhiệm dạy múa, còn phải thường thường chỉ đạo những nhạc sĩ, khiến cho mỗi ngày nàng đều thực mệt mỏi. Nhưng khiến nàng vui sướng là, mỗi đêm nàng đều có thể thoải mái ngâm nước ấm tắm.
Nhớ rõ ngày ấy sau khi Lâm Vũ tắm xong, thuận miệng nói một câu: "Nếu mỗi ngày có thể như vậy thì tốt rồi." Kết quả sau khi Tiểu Nguyên nghe được, từ nay về sau cứ mỗi buổi tối đều chuẩn bị tốt nước ấm, đợi nàng vừa hồi phòng, chậu gỗ liền được mang tới. Bắt đầu Lâm Vũ có chút không quá thích ứng, dù sao, khi ở hiệu thuốc bắc, trong hiệu thuốc bắc có phòng tắm cho nam và nữ, bình thường Lâm Vũ đều tắm ở trong phòng tắm, nàng chưa từng hưởng thụ đãi ngộ ngày ngày tắm với cánh hoa ở trong phòng tắm.
Hỏi Tiểu Nguyên, nàng lại luôn bảo trì im lặng, Lâm Vũ cũng chỉ hảo mỗi ngày hưởng thụ tắm cánh hoa, cũng may nàng làm chủ huấn luyện, phụ trách toàn bộ ca múa cùng kế hoạch dạy, những người khác thấy nàng được đãi ngộ này cũng không nói cái gì.
Buổi chiều ngày hôm đó, trong nghệ phường vừa tập luyện xong, Lan Cơ liền lôi kéo tay Lâm Vũ tay, đến một ngóc ngách, thấy bốn bề vắng lặng, nhẹ giọng nói, "Muội muội, đêm nay có thể đến nói chuyện với ta một chút không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]