Chương trước
Chương sau
Bên trong phủ Tư Đồ hoa cỏ cây cối vẫn sum xuê um tùm khiến Bảo Nhi hoa cả mắt, nàng không tìm ra được hướng đi ở trong vườn hoa này, trong lòng nghĩ muốn nói thế nào để Tư Đồ Lăng An hiểu chuyện của mình và Độc Cô Hiểu.

” Này” Tự nhiên phía sau có người dùng sức vỗ vai mình khiến Lâm Bảo Nhi giật mình, dừng chân quay về phía sau nhìn, * Phong Thập Nhất * đứng sau lưng nàng một thân kiều diễm mặc màu đỏ nhẹ bay trong gió phất phới, cùng với những bông hoa hồng đỏ tươi rực rỡ một vùng trời thu hút đám bướm nhẹ nhàng bay lượn. “Sư phụ”

“Thập Nhất! Sao lại trùng hợp như thế.”

” Không phải là trùng hợp, ta cố ý muốn tìm sư phụ.”

Phong Thập Nhất cúi đầu nhìn Lâm Bảo Nhi nói ” Tư Đồ muốn gặp ngươi.”

“Hắn ở đâu?” Nhắc tới Tư Đồ Lăng An, tinh thần Lâm Bảo Nhi lập tức tỉnh táo.

” Ngươi đi theo ta ! Phong Thập Nhất quay người đi ra cửa bên hông, Lâm Bảo Nhi theo sát phía sau hắn. “Thập Nhất , mấy tháng nay không gặp, ngươi dường như có chút thay đổi. Lâm Bảo Nhi tò mò nhìn Phong Thập Nhất, nàng cảm giác được người trước mắt này có chút xa lạ

” Con người rồi sẽ thay đổi rồi ” Phong Thập Nhất nói, âm thanh trầm thấp. ” Nhưng sư phụ yên tâm, đối với lòng tôn kính ta dành cho ngươi vĩnh viễn không thay đổi”

” Ha ha ” Lâm Bảo Nhi cười hài lòng ” Ta có cái gì tốt để ngươi tôn kính? Ta cũng không có võ công, cũng không có điều gì vĩ đại cả.”

” Nhưng ta tâm phục khẩu phục tài nấu nướng của ngươi , hơn nữa …” Phong Thập Nhất ngẩng đầu nhìn về lầu các trước mắt nói “Ngươi còn có một tấm lòng vô cùng thiện lương.

Nói xong điều này liền dừng chân “Tư Đồ ở lầu phía trước, ngươi đi đi, ta không đi với ngươi được ” Lâm Bảo Nhi nhìn một chút lầu các hoa mỹ xây dựng lạ kì kia mà lòng đầy tâm sự nặng nề gật đầu. ” Chi , Chi “

Lâm Bảo Nhi đi lên cầu thang bằng gỗ lim, bước chân phát ra từng tiếng vang, đỉnh lầu dùng rào chắn bằng sắt chạm trổ vây quanh, Tư Đồ Lăng An ngồi bên bàn cẩm thạch bằng đá, nhắm mắt tập trung suy nghĩ vớisắc mặt mệt mỏi.

” Tư Đồ” Âm thanh của Bảo Nhi vô cùng nhỏ.

” Nàng đã đến rồi ” Lăng An mở mắt ra, thần sắc phức tạp.

” Đúng vậy ” Lâm Bảo Nhi ngồi vào đối diện với hắn “Chất độc trên người chàng như thế nào? Có phát tác quá nhiều hay không?

” Không có” Tư Đồ Lăng An lắc đầu ” Nàng thì sao? Mấy ngày này chắc ăn uống rất khổ sở hả?

” Chưa hề” Bảo Nhi lắc đầu. ” Ngươi xem ta bây giờ không phải rất tốt sao ? Nhữ Nam Vương Phủ đều đối xử rất tốt với ta , bọn họ cũng không kinh khủng như Lục Thiên Diệc nói.”

“Nói như vậy nàng cảm giác Độc Cô Hiểu cũng là người tốt hay sao?” Khẩu khí của hắn có mùi vị giấm chua a.

“Đúng vậy!” Bảo Nhi cố ý cười cười “Chàng làm sao vậy? Ghen sao?”

Hắn đứng dậy, dùng lực ôm lấy eo nhỏ của Bảo Nhi “Ta không có, nhưng ta ghét hắn. Nàng thật sự đã cùng hắn thành thân sao?”

“Ta” Nàng cúi đầu, con ngươi lóe lên ánh sáng giảo hoạt . “Ừ đúng vậy , chúng ta thành thân nhưng ta có nỗi khổ tâm trong lòng.”

Cánh tay hắn cứng đờ ” Nỗi khổ gì trong lòng vậy?”

” Nỗi khổ của ta … ta đã … ta cùng hắn … ” Nàng ấp úng, càng khiến lòng hắn thêm lạnh lẽo.

” Các ngươi đã là vợ chồng chân chính rồi sao ?”

Nàng do dự một chút rồi gật đầu “Nhưng ta bị ép buộc! Tư Đồ” Nàng nhìn lên, liếc mắt nhìn Tư Đồ Lăng An cực kì tình cảm ” Có phải ngươi muốn chia tay với ta không?”

” Nàng đã là nương tử của người khác, ta còn lý do gì để không buông tay?

Hắn chán nản buông tay xuống, trong đôi mắt u ám. Hắn hối hận về quyết định của chính mình ngày đó, hắn đã không giữ nàng ở lại bên cạnh. “Chẳng lẽ chàng không muốn biết nỗi khổ này của ta sao?”

Lâm Bảo Nhi có chút thất vọng ngước mắt lên nhìn hắn, trên thế giới này nam nhân đều là những kẻ ích kỷ mà thôi, bọn họ có thể tam thê tứ thiếp, ăn chơi đàng điếm, có thể hứa hẹn cả đời với mỗi nữ nhân mà hắn thích.

Đây là nam nhân, một mặt hắn thê thiếp cả đống, một mặt lại yêu cầu nữ nhân của mình chỉ chung thủy, cả đời kiên trinh không thay đổi.

Như vậy mà là tình yêu chân chính bình đẳng sao?

” Nỗi khổ này .. ?” Hắn cúi đầu nói ” Quan trọng lắm sao?”

” Có chứ ” Lâm Bảo Nhi cười lạnh . ” Ta biết ta hiện tại có giải thích gì chàng cũng coi đó chỉ là ngụy biện. Ta nói không thành có được sao? Chúng ta đành xem như có duyên mà không phận có được hay không. Đợi tới khi Độc Cô Hiểu vào cung, ta tới lấy giải dược xong thì chúng ta coi như đã thanh toán xong. Chàng sẽ được làm quan lớn trong triều, ta tự do tiêu dao sống tiếp, coi như chúng ta chưa từng quen biết có được không?” ” Nàng” Tư Đồ Lăng An ngẩn ra ” Nàng sẽ không làm Nhữ Nam Vương phi nữa sao?”

“Vương phi của Nhữ Nam Vương thì thế nào ? Giải dược của chàng do Độc Cô Hiểu phải dùng mạng mà đổi!” Lâm Bảo Nhi quay sang bên không muốn cho hắn thấy mình sắp khóc. ” Huống chi, Độc Cô Hiểu căn bản đã không thích ta. Ta với hắn một chút tình cảm cũng không có, chúng ta chỉ là… . Thôi, ta không muốn nói với ngươi”

Lâm Bảo Nhi hít một hơi sâu, từ từ đi về phía cầu thang.

” Đừng “

Tư Đồ Lăng An đột nhiên dùng sức kéo tay nàng lại.

“Đừng đi nữa, được không?” Lâm Bảo Nhi do dự dừng bước.

” Tại hoa viên kia ta đã buông tay ta một lần, nàng có nhớ không ? Ta hiện tại rất hối hận , …. Bảo Nhi, không quan tâm hiện tại nàng có thân phận gì, cũng không cần biết tương lai như thế nào, nàng vĩnh viễn là nữ nhân mà đời này ta yêu nhất.”

Vừa nói xong, Tư Đồ Lăng An dừng lại một lát, kéo Bảo Nhi ôm vào lòng mình “Ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ buông tay nàng ra nữa” ” Thật sao?” Lâm Bảo Nhi không tin, liền ngẩng đầu lên nhìn hắn. Tình cảm trong mắt của hắn khiến nàng cảm giác được ấm áp trong lòng.

Lâm Bảo Nhi mỉm cười, mẹ à, nữ nhi lần này thật sự không nhìn nhầm, hắn đúng là người đáng để mình nỗ lực hết sức.

“Vậy chàng …” Nàng tựa vào lòng hắn hỏi ” Không ngại ta cùng Độc Cô Hiểu sao? “

” Chỉ cần có nàng bên ta thì ta liền cảm thấy thỏa mãn”

“Hì hì” Nàng lau đi nước mắt mà nói “Tư Đồ, ta nói cho ngươi biết một bí mật , kì thật ta…”

” Tư Đồ đại nhân, hai người đang làm gì vậy?” Độc Cô Hiểu lạnh lùng cắt đứt lời Lâm Bảo Nhi định nói.

Tư Đồ Lăng An ôm Bảo Nhi càng chặt hơn, hắn ngẩng đầu nhìn Độc Cô Hiểu tràn đầy địch ý.

” Vương gia ngươi nhìn xem chúng ta hiện tại đang làm gì”

“Tư Đồ đại nhân đúng là nói thẳng rồi.” Hắn mỉm cười, không khách khí ngồi xuống ghế đá, nhìn ánh mắt Bảo Nhi, thấp giọng nói ” Bảo Nhi, nàng lại đây”

Lâm Bảo Nhi há miệng ” Ta “

” Nàng không cần giải dược nữa sao ?” Giọng nói hắn trầm thấp mà thâm thúy.

” Nhưng ” Tâm tình nàng rắc rối, nếu muốn giải dược thì Độc Cô Hiểu sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng nếu không có giải dược thì tính mạng của Lăng An biết tính sao?

” Chuyện tới mức này thì ta đành phải nói thật” Nàng giãy ra từ trong lòng Tư Đồ Lăng An, nhìn Độc Cô Hiểu vô cùng nghiêm túc nói “Ta không muốn lừa ngươi nữa. Kì thật buổi tối hôm đó ta cùng ngươi không có xảy ra bất cứ chuyện gì, ngươi không cần chịu trách nhiệm với ta. Cho nên chúng ta không cần cùng đi tới hoàng cung, nhân lúc còn có thời gian ngươi liền nhanh rời khỏi kinh thành đi” ” Cái gì?”

Tư Đồ Lăng An và Độc Cô Hiểu trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng, chuyện này với hai người mà nói tuyệt đối gây chấn động .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.