Lâm Bảo Nhi cúi đầu, làm bộ ra vẻ như một thục nữ, thẹn thùng nhìn Độc Cô Hiểu.
“Không có, hôm nay còn muốn luyện cầm sao?” Độc Cô Hiểu nhìn Lâm Bảo Nhi, hỏi thăm với giọng điệu nhạt nhẽo.
“Ừm, đúng vậy! Con người của ta rất ngốc.” Lâm Bảo Nhi vân ve lọn tóc, đáy lòng tính toán làm sao có thể thu phục Độc Cô Hiểu.
“Ta lại cảm thấy ngươi có tài đánh đàn thiên phú, ngươi tới đây. “
“Hảo.” Lâm Bảo Nhi tiến về phía trước hai bước, dưới chân có chút mất thăng bằng “Ôi!”
Cả người ngã về phía Độc Cô Hiểu, lúc này không có tên quỷ đáng ghét chuyên đâm chọt nên chắc sẽ ngã đúng chỗ nhỉ?
Ôm ấp của Độc Cô Hiểu so với tưởng tượng còn lạnh hơn băng.
“Ngươi không sao chứ?” Độc Cô Hiểu cúi đầu xuống nhìn nữ tử ngã trong lòng ngực của mình, hắn cảm thấy thân thể nàng có chút run rẩy.
“Ngươi lạnh sao?”
“Lạnh!” Lâm Bảo Nhi thuận thế lại chui vào ngực hắn, dù phải dùng bất cứ giá nào, nàng đã hạ quyết tâm mặt dạn mày dày ôm chặt lấy Độc Cô Hiểu.
Ô ô ô… Tư Đồ, ta thề là ta không cố ý, tuy rằng hắn cũng rất đẹp trai, nhưng mà ta yêu thương ngươi nhiều hơn một chút, đương nhiên, nếu điều kiện cho phép, Độc Cô Hiểu cũng là ứng cử viên sáng giá cho chức lão công.
Lâm Bảo Nhi miên man suy nghĩ một hồi, ôm Độc Cô Hiểu càng ngày càng chặt.
Độc Cô Hiểu sững sờ đứng nguyên tại chỗ, từ lúc trưởng thành tới giờ, đây là lần đầu tiên hắn thân cận với nữ tử, loại cảm giác này làm cho hắn cảm thấy không thở nổi…
“Các ngươi đang làm gì đó.”
Một tiếng nói nũng nịu vang lên.
Lâm Bảo Nhi hít vào một ngụm khí lạnh, không xong! Nàng nhất thời đem vị tuyệt sắc “Háo sắc” kia quẳng ra sau đầu.
Ngưng Sương đứng cách đó không xa nhìn hai người đang ôm nhau thật chặt trong rừng trúc một cách lạnh lùng, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì nàng tuyệt đối sẽ không tin, vì sao, vì sao người hắn ôm trong lòng không phải nàng.
“Ngưng Sương?” Độc Cô Hiểu hơi nhíu mày, “Làm sao vậy?” Hắn hoàn toàn không hiểu nổi tình huống lúc này, nhìn Ngưng Sương một cái, “Ngươi có việc gì không?”
“Ta…” môi Ngưng Sương giật giật, giọng nói có chút khàn, “Không có việc gì.”
Lâm Bảo Nhi không để lại dấu vết rời khỏi ngực Độc Cô Hàn ,mỹ nam thì phải tóm chặt lấy, nhưng mà, nàng không muốn mất mạng bởi tình địch trong khi cách mạng còn chưa thành công.
“Ngươi hết lạnh rồi?” Độc Cô Hiểu cuối đầu nhìn thoáng qua Lâm Bảo Nhi, quan tâm hỏi một câu.
“Không có việc gì, ha ha. Có thể là buổi sáng hôm nay nhiễm chút phong hàn.” Lâm Bảo Nhi cười dịu dàng.
Sự thật đã chứng minh Độc Cô Hiểu không phải là thủy tinh, cũng không phải là cây vạn tuế, mà là một cây nhỏ vẫn chưa có người nào vun bón, há há, Lâm Bảo Nhi hạ quyết tâm, nhất định phải bồi dưỡng Độc Cô Hiểu trở thành một góc cây đại thụ che trời…
“Ừn, ta nghĩ ta nên về phòng trước, nghỉ ngơi một chút!” Lâm Bảo Nhi nhìn thoáng qua, cách đó không xa là sắc mặt khó coi của Ngưng Sương, nhỏ giọng nói thầm.
“Tốt!” Độc Cô Hiểu nhẹ nhàng gật đầu “Ngươi phải nghỉ ngơi thật tốt! Sức khỏe quan trọng nhất.”
“Ừm!” Lâm Bảo Nhi dùng sức gật đầu, sau đó thu đuôi lại bỏ trốn mất dạng.
Nửa canh giờ sau Lâm Bảo Nhi cảm thấy rất thấp thỏm không yên, bất an, thẳng đến khi Ngưng
Sương xuất hiện trước cửa phòng của nàng,nàng mới thở dài một hơi. Người nên tới cũng đã tới.
“Thiên hạ mỹ nam người người yêu thương, ngươi nói ta có ý đồ, còn ngươi? Ta có nên nói là ngươi đã có mưu đồ từ lâu? Hay là nên nói ngươi đa mưu túc trí?”
“Ta…” môi son Ngưng Sương khẽ mở, “Ta chỉ là muốn yên lặng ở cạnh bên hắn, mãi mãi bảo hộ hắn.”
“Ta van ngươi không cần phải lỗi thời như thế đại tỷ!” Lâm Bảo Nhi vỗ vỗ vai Ngưng Sương, “Ngươi bảo hộ hắn? Nam nhân không phải dùng để bảo hộ, tục ngữ có câu, nữ truy nam cách tầng sa, là nữ nhân ngươi nên can đảm đuổi theo đoạt lấy a! Ngươi yên lặng như vậy, không nói lời nào mà hai mắt chỉ có thể ngấn lệ, hắn làm sao biết được ngươi vì ai mà phiền não, ngươi vì ai mà sầu khổ? Huống chi đồng chí Độc Cô Hiểu, tuy cao cao tại thượng làm một đại thủ lĩnh, nhưng bên cạnh hắn không có mấy nữ nhân, đời sống tình cảm hoàn toàn trống không. Tình cảm của hắn cần phải khai thác, là khai thác ngươi hiểu được không?”
Ngưng Sương nghe Lâm Bảo Nhi thao thao bất tuyệt nói có hơi mơ hồ, nàng không biết trong hồ lô của Tiểu Long Nữ cuối cùng đang bán thuốc gì?
“Ngươi không phải cũng yêu mến hắn sao? Tại sao lại nói với ta những lời này?”
“Công bằng cạnh tranh thì sao!” Lâm Bảo nghiêm trang nhìn Ngưng Sương, “Ta đã hạ quyết định ngày mai thổ lộ với hắn, ngươi cũng nên đi thổ lộ với hắn đi! Không nói ra, hắn sẽ không biết được ngươi yêu mến hắn?”
“Chính là…” Ngưng Sương tràn ngập do dự, “Vạn nhất hắn…”
“Ngươi không nói ra, ngay cả vạn nhất cũng không có.” Lâm Bảo Nhi rèn sắt từ khi còn nóng, “Ta mặc kệ ngươi, nhưng điều nên nói ta đã nói hết, ra tay trước sẽ chiếm được lợi thế, tới sau sẽ thiệt thòi, chính ngươi cũng nhìn xem đi.”
“Ta…”
“Tốt lắm, ngươi trở về chậm rãi mà suy nghĩ đi!” Lâm Bảo Nhi phụ giúp một nửa, đem Ngưng Sương đẩy ra khỏi phòng của mình. Ha ha, không biết vị đại mỹ nữ này có đi thổ lộ chân tình không nhỉ?
Có võ lâm đệ nhất mỹ nữ làm vật hy sinh cho mình, ngẫm lại cảm thấy rất vinh hạnh nha!
Buổi trưa, tâm tình Lâm Bảo Nhi rất tốt, ăn hai chén cơm, Ngưng Sương bện cạnh tâm sự nặng nề, trên cơ bản vẫn chưa động đũa.
Bữa cơm rất lạnh lùng, điều làm cho mọi người nghi hoặc nhất là Huyền Song không có xuất hiện.
Tên kia không phải là….
Lâm Bảo Nhi nhịn không được cắn chặt môi, cơm trưa xong xuôi, trước tiên nàng chạy tới gian phòng của Huyền Song, gian phòng của hắn trống trơn, chỉ có một bộ quần áo lẳng lặng nằm trên giường của hắn.
Cái này nguy rồi, hắn thật sự còn đang ở ôn tuyền phía sau núi….
“Huyền Song! Huyền Song!”
Lâm Bảo Nhi thở không ra hơi, chạy đến ôn tuyền, hét to vài tiếng.
Bốn phía im lặng, chỉ có tiếng kêu của nàng vọng lại.
Không phải vẫn đang ngâm nước chứ?
Nhưng chính mình cũng không biết bơi a!
Lâm Bảo Nhi lo lắng dạo qua một vòng bên bờ hồ, cuối cùng cũng tìm được, trên một tảng đá lớn có một mỗ nam thân thể trần trụi có chút trắng bệch.
“Ai nha!” Lâm Bảo Nhi lấy tay che mắt lại, người này không lẽ bò lên bờ trước khi chết?
Nàng ngồi xổm xuống đất, lấy tay đặt lên mũi của Huyền Song dò xét,quả thật không có hô hấp. Chính mình trở thành hung thủ giết người sao?
Nghĩ đến đây Lâm Bảo Nhi lập tức khẩn trương lên, nàng bất chấp tất cả, đưa tay nâng Huyền Song lên lay động một hồi, “Uy, ngươi tỉnh, tỉnh lại, tỉnh lại đi, đừng làm ta sợ! ta không phải cố ý muốn giết ngươi!”
Huyền Song sau một hồi lay động kịch liệt, từ trong miệng phun ra mấy ngụm nước, trong mũi vẫn không hề thở.
Lâm Bảo Nhi tựa vào lồng ngực hắn nghe ngóng, ” Thình thịch–Thình thịch–Thình thịch”, tim hắn vẫn còn đập, chỉ là tim đập có chút chậm chạp.
Xem ra phải tiến hành hô hấp nhân tạo.
Lâm Bảo Nhi lấy quần áo đắp lên người Huyền Song, sau đó dùng hai tay đặt tại lồng ngực hắn nhấn hai cái, cuối cùng tách môi hắn ra, hít sâu một hơi, áp môi mình vào môi hắn.
“A…hô…”
“A…hô…”
Sau khi mỗ nữ tiến hành hô hấp nhân tạo vô cùng không chuyên nghiệp, Huyền Song cũng đã có một chút phản ứng.
“Khụ khụ!”
Hắn kịch liệt ho khan hai tiếng, sau đó chậm rãi mở mắt.
Lâm Bảo Nhi vội vàng nhìn đôi mắt của Huyền Song chậm rãi mở ra, hắn suy yếu nháy mắt mấy cái, cho rằng hắn đang nằm mơ.
Đôi mắt này rất đẹp, đẹp đến mê người, cũng rất quen thuộc, hình như là…
Huyền Song cảm giác được sự lạnh lẽo, cả người trong tích tắc tỉnh táo hẳn.
“Tiểu Long Nữ.”
Hắn dùng toàn bộ sức lực đẩy Lâm Bảo Nhi ra, dùng hai tay bảo vệ thân thể mình, khẩn trương hỏi, “Ngươi….Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
“Ta tới cứu ngươi, không có ta ngươi nhất định đã chết.” Lâm Bảo Nhi bĩu môi, mất hứng nói, “Người ta có hảo tâm lại trở thành lòng lang dạ thú.”
“Xin hỏi là ai đã hại ta vào tình cảnh như thế này” Huyền Song quay mặt sang một bên, lớn tiếng hỏi
“…Ta,” Lâm Bảo Nhi lập tức cảm thấy lo lắng không thôi, “Ta cũng đâu ngờ tới hậu quả lại nghiêm trọng như vậy, ai ngờ đâu ngươi là một đại nam nhân mà …..” Lâm Bảo Nhi cười cười, “Ngươi trước mặc y phục vào, yên tâm ta sẽ không nhìn lén.”
Nói xong Lâm Bảo Nhi xoay người lại.
Nàng không ngờ Tô Dương Thành không chỉ có nhiều sắc lang đại thúc, mà lại còn có nhiều mỹ nam ngây thơ nữa.
Huyền Song mặc quần áo ngay ngắn, gọn gàng, quay đầu nhìn về phía Lâm Bảo Nhi, vừa rồi bọn họ hình như là….
Chuyện này nên làm thế nào mới tốt? Môi Huyền Song bất giác giật giật mấy cái, muốn cùng nàng nói cái gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói nên lời.
“Ngươi có ổn không? Một đại nam nhân động tác sao lại chậm như vậy?” Lâm Bảo Nhi bên cạnh không kiên nhẫn lầm bầm.
“Tốt lắm!” Huyền Song đi từ từ đên trước mặt Lâm Bảo Nhi, “Sự tình hôm nay nhất định không được để cho bất cứ người nào biết, nếu không…” Đáy mắt hắn hiện lên một tia khác thường, “Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Đã hiểu, nói như vậy giống như là ta đã chiếm tiện nghi của ngươi vậy, vừa rồi chỉ là hô hấp nhân tạo, ôi chao, ta sẽ không nói là được chứ gì!”
Lâm Bảo Nhi liếc Huyền Song một cái,”Cũng không biết có phải là kiếp trước chúng ta có cừu oán gì không, đi, trở về!”
“Hảo!” Huyền Song bước tới một bước, thân thể có chút lay động bất định.
“Coi như ta làm người tốt thì làm đến cùng, tiễn Phật cũng phải đưa đến Tây thiên.” Lâm Bảo Nhi vươn tay đỡ Huyền Song,”Ta dìu ngươi đi!”
Huyền Song nhíu mày không nói gì.
Không biết vì cái gì, hắn đột nhiên sinh ra một cảnh giác kỳ lạ đối với nữ nhân bên cạnh….
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]