Chương trước
Chương sau
“Ta đi tìm các nàng , An Mộc đại ca, ngươi cứ tiếp tục. . . . . . Nhắm mắt nghỉ ngơi nha!”

Lâm Bảo Nhi nhanh như chớp chạy ra khỏi thiên thính, đường đi ở Lăng Hương viện này bảy rẽ tám quẹo làm nàng không quen chút nào, nhưng mà cũng may phòng trong viện không có nhiều lắm, Lâm Bảo Nhi đối với bản lĩnh tìm người của bản thân vô cùng tự tin.

“Vậy bắt đầu từ phòng này đi!”

Cứ rẽ đến rẽ đi rốt cục Lâm Bảo Nhi cũng tìm được một gian phòng ngủ hư hư thực thực, nàng lẩm bẩm mở cửa phòng.

Trong phòng tràn ngập một cỗ thản nhiên hương khí, mùi hương này có vẻ là lạ.

Lâm Bảo Nhi ở trong phòng tìm xung quanh vài lần, phát hiện phòng này bố trí rất kỳ quái, nhưng đến tột cùng quái ở chỗ nào nàng trong nhất thời nàng cũng thể giải thích được.

Nàng hết nhìn đông tới nhìn tây trong phòng ngủ, trừ bỏ một chiếc gường tinh xảo ra, cả phòng chỉ còn lại chiếc tủ quần áo bằng gỗ.

Nhiều tủ quần áo như vậy để làm gì? Lâm Bảo Nhi mở to hai mắt nhìn, không biết nơi này là phòng của ai, Chắc là trước đây người kia từng mở tiệm bán y phục? Nếu không thì chắc là người đó làm nghề người mẫu. . . . . .

Nàng tiến đến gần y quỹ*, nhìn kỹ thấy chiếc tủ tinh sảo ánh lên màu son đỏ thắm khác thường, giống như là. . . . . dùng máu để sơn lên vậy.

*Y quỹ: tủ đựng quần áo.

Nghĩ đến đây Lâm Bảo Nhi không khỏi nổi lên một tầng da gà. Ngạch! Nàng lui ra phía sau nửa bước, thật cẩn thận mở cánh cửa tủ đầu tiên.

“Meo meo!”

Một cái bóng hắc sắc ở trước mắt Lâm Bảo Nhi chợt lóe qua, lợi trảo sắc bén trong nháy mắt cắt qua y phục của Lâm Bảo Nhi.

“A!” Lâm Bảo Nhi hét lên một tiếng, cái gì vậy? Mèo đen?

Tới khi Lâm Bảo Nhi phản ứng lại, thì con mèo đầu sỏ gây họa , đã bước từng bước tao nhã tiêu sái đi ra ngoài. . . . . . (Hàn: Kiếp! Mèo mà cũng kiêu thế! >^ “Dọa chết người! !”

Lâm Bảo Nhi nhịn không được vỗ vỗ ngực, nàng không hề ghét động vật, nhưng mà nàng trời sinh có cảm giác sợ hãi với mèo đen.

Có lầm hay không a! Cư nhiên đem mèo đặt ở trong tủ, cho mèo ở chỗ như vậy không thấy lãng phí sao?

Lâm Bảo Nhi nhìn chiếc tủ rỗng tuếch, lại nhìn cánh cửa tủ bên cạnh, chỗ đó chắc không phải là có một con mèo nữa chứ?

“Thùng thùng!”

Nàng nhẹ nhàng gõ hai tiếng.

Trong phòng một mảnh yên tĩnh.

Hẳn là không có việc gì. . . . . . Lâm Bảo Nhi lại lui về phía sau nửa bước, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mở ra cánh cửa tủ thứ hai. Đập vào mi mắt chính là y phục màu vàng. . . . . .

“Minh Châu?”

Lâm Bảo Nhi cao hứng hô một tiếng, Minh Châu đứng trong đó với vẻ mặt cứng ngắc không có chút phản ứng nào.

“Uy! Ta tìm được ngươi rồi ! Không cần phải giả chết!”

Lâm Bảo Nhi chạm vào ống tay áo của nàng, chuyện xảy ra ngay sau đó đã làm cho Lâm Bảo Nhi phải trợn mắt há hốc mồm. . . .

Mặt của Minh Châu lại dần dần tan biến rồi cuối cùng thành một chiếc đầu lâu trắng toát ghê người. . . . . .

“A!”

Lâm Bảo Nhi lần thứ hai hét ầm lêm, vào lúc này đây nàng không chút nghĩ ngợi dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi phòng.

“Vù vù. . . . . .”

Lâm Bảo Nhi một hơi chạy thẳng đến giữa sân thở hổn hển hít từng ngụm từng ngụm không khí, nguyên bản khuôn mặt trắng nõn giờ phút này đã trở nên xanh xao.

“Làm sao vậy?”

An Mộc giống như âm hồn bất tán xuất hiện ở phía sau của Lâm Bảo Nhi.

“A! Ngươi như thế nào lại ở đây? Ngươi đi đường không phát ra tiếng sao?” Lâm Bảo Nhi nhìn thấy vẻ mặt cười tủm tỉm của An Mộc, đột nhiên cảm thấy được mặt của người này thật giống một cái bao cát, làm nàng muốn đi lên hung hăng đánh cho mấy quyền.

“Ân, có thể nói như vậy. Ta đi đường không có phát ra tiếng động.” An Mộc gật thừa nhận gật đầu.

“Ngươi cho là ngươi là quỷ a?”

Lời vừa ra khỏi miệng đã bị Lâm Bảo Nhi lập tức bịt lại, bởi vì nàng lại nghĩ tới cái cảnh vừa xảy ra lúc nãy, Lăng Hương viện này sẽ không quỷ dị như vậy chứ? (Hàn: Xin chia buồn với tỷ là nó thực sự ‘kinh dị’ chứ ‘quỷ dị’ thì hãy còn nhẹ)

“Có thể nói như vậy, ta là quỷ.” An Mộc vẫn híp mắt như cũ, biểu tình trở nên nghiêm túc lạ thường.

Lâm Bảo Nhi cúi đầu nhìn cái bóng của An Mộc, “Ngươi là Ảnh quỷ sao? Vậy thì ta chính là thiên sứ!”

Trên thế giới này vốn không có quỷ, cho dù là có, cũng là có kẻ đang giả thần giả quỷ.

“Ta chính là Ảnh quỷ.” khóe miệng của An Mộc hơi hơi nhếch lên, “Ngươi không có nghe qua sao?”

“Ảnh quỷ thì ta biết.”

Lâm Bảo Nhi đi vòng quanh đánh giá An Mộc, “Nói, các ngươi quỷ kế gì? Đừng tưởng một vài chiêu dọa dẫm rằng sẽ khiến bản tiểu. . . . . . Bản công tử sợ hãi. Ta nói cho ngươi biết, chưa có việc gì mà ta chưa gặp qua a!”

Lâm Bảo Nhi phô trương thanh thế hét lớn, “Nếu các ngươi thức thời tốt nhất là đi ra đây, ta sẽ khoan hồng đại lượng, nếu không. . . . . . Đừng trách ta hạ thủ vô tình.” (Hàn: tỷ tỷ ơi còn không biết là ai đang hạ thủ lưu tình cho ai á!)

An Mộc trợn to con ngươi, hai con mắt tinh tế bắn ra lưỡng đạo u lục quang mang.

Ánh mắt này. . . . . . Thật đáng sợ.

Lục Thiên Mặc nói quả nhiên là đúng, nơi này thật sự quái dị. . . . . .

“Ngươi. . . . . . Ngươi muốn thế nào?” Lâm Bảo Nhi có chút lo lắng, ô ô ô. . . . . . Hôm nay thật đúng là chính mình tự tìm xúi quẩy.

“Trò chơi cũng vừa mới bắt đầu.” An Mộc tiếp tục híp mắt, nhìn Lâm Bảo Nhi mỉm cười xấu xa. “Thời gian của ngươi cũng không còn nhiều, nếu thua, thì sẽ bị trừng phạt.”

Trừng phạt?

Lâm Bảo Nhi hiện tại thật là khóc không ra nước mắt, nàng bình thường thích nói dối lung tung, hay làm mấy trò đùa dai, chỉ tham một chút tiện nghi nho nhỏ, nhưng nàng tự nhận mình vẫn là người có bản tính thiện lương, là tiểu nữ nhi thật tốt thật tốt, hôm nay sao lại lên nhầm thuyền của gian tặc?

“An Mộc!”

Lâm Bảo Nhi chớp chớp mắt, trên mặt lộ ra một cái mỉm cười hồn nhiên, “Ngươi đại nhân. . . . . . Nhầm, đại quỷ có đại lượng, không cần cùng tiểu hài tử so đo đi! Ta hôm nay cũng là ngoài ý muốn mà đến, ta thề, ta thật là không cẩn thận lạc đường mới đến nơi này. Nếu không có việc gì, vậy ta đi trước!”

Thời điểm Lâm Bảo Nhi nói chuyện vẫn vô cùng chân thành nhìn chằm chằm vào mắt An Mộc, Nhưng mà hắn lại không có phản ứng gì đối với “Chân thành” cùng “Hồn nhiên” của nàng. Chắc không phải là hắn đang ngủ đấy chứ?

“Ngươi không nói lời nào chính là ngầm đồng ý ! Vậy ta đi?”

Lâm Bảo Nhi vươn tay ở trước quơ quơ trước mắt An Mộc, thấy hắn vẫn không có phản ứng, liền xoay người liều mạng chạy.

Rống rống, lúc này không chạy thì đợi đến lúc nào. . . . . .

Khi bóng dáng của Lâm Bảo Nhi chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt.

An Mộc vẫn đứng ở tại chỗ vẻ mặt trở nên bí hiểm.

Một trận gió mát phất quá, tóc trên trán An Mộc động vài cái. Thân ảnh của Minh Châu kiều mỵ khinh phiêu phiêu đứng ở bên cạnh An Mộc.

“Ngươi hôm nay, tựa hồ có chút đặc biệt nha! Như thế nào, ngươi nhìn trúng nàng sao?” Minh châu sóng mắt lưu chuyển, bên môi mang theo ý cười.

“Ta không có giống Lục Thiên Mặc nhàm chán như vậy.”

An mộc hơi hơi lắc đầu, “Huống hồ. . . . . . thân phận của nữ nhân này thực thần bí.”

“Ngươi còn chưa tra ra thân thế của nàng sao?” Minh châu âm thầm líu lưỡi, “Trên đời này cư nhiên còn có người mà thiên hạ đệ nhất mật thám Quỷ Ảnh tra không ra thân phận sao? Ta càng ngày càng có hứng thú với tiểu nữ tử này nha .”

“Ta là quỷ, không phải thần.”

Lời còn chưa dứt, bóng dáng An Mộc đã biến mất vào hư không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.