Chương trước
Chương sau
“Lạp lạp lạp lạp, lạp lạp lạp. . .” Lâm Bảo Nhi lầm bầm từ khúc ngoặc đi tới tron phòng bếp, làm cái gì cho tiểu hoàng đế ăn thì tốt nhỉ?

“Sư phụ!” Phong Thập Nhất xuất hiện với vẻ mặt kích động trước mắt Lâm Bảo Nhi “Sư phụ, ngài lão nhân gia muốn làm món gì vậy?” Phong Thập Nhất vung vẩy mấy ngón tay như hoa lan, tràn đầy hưng phấn nhìn Lâm Bảo Nhi.

Lâm Bảo Nhi giận tái mặt, “Cho ngươi ba giây đồng hồ, lập tức biến mất khỏi tầm nhìn của ta.”

“Sư phụ. . .” Phong Thập Nhất lập tức bày ra vẻ mặt tủi thân…

“Ba, hai, mốt.”

“Hảo! Ta đi sư phụ!” Phong Thập Nhất lắc mình một cái, “Sưu” một tiếng hướng cửa chạy đi.

Lâm Bảo Nhi nhìn bóng dáng hắn so với nữ tử còn thướt tha hơn, cười cười bất đắc dĩ.

“Tiểu Bảo!”

Lục Thiên Tuyết bỗng nhiên ngoài dự đoán mọi người xuất hiện tại cửa phòng bếp “Ngươi đang làm cái gì?”

“Hồi tiểu thư, nô tài đang làm cơm cho thiếu gia.” Lâm Bảo Nhi vừa nấu ăn vừa trả lời.

“Là đồ ăn ngon phải không? Thơm quá.” Lục Thiên Tuyết nháy mắt mấy cái”Nhất định là rất bổ dưỡng rồi, thế thì cho ta trước có được hay không?”

Lâm Bảo Nhi động tác nhanh nhẹn đem đồ ăn xếp vào trong khay, “Tiểu thư, việc này nô tài cũng không tự quyết định được, người cũng biết là thiếu gia ở đây là lớn nhất.” Lâm Bảo Nhi vừa nói vừa bưng đồ ăn đi ra ngoài cửa.

“Ai nha! Tiểu Bảo!” Lục Thiên Tuyết lập tức thay một bộ mặt cười tủm tỉm, “Hảo Tiểu Bảo, ngươi cho ta trước đi, ta đang cần ngươi giúp đỡ đây.”

“Đưa cho Lôi Huyễn Thiên ăn sao?” Lâm Bảo Nhi có chút nghi ngờ liền hỏi.

Lục Thiên Tuyết xấu hổ cúi đầu “Đúng vậy, hắn bị thương, ta nghĩ. . .”

“Nô tài lát nữa sẽ tự mình làm cho hắn một phần khác nhé?” Lâm Bảo Nhi cũng không muốn đắc tội Lục Thiên Diệc, dù sao thì hắn cũng là hoàng đế, nếu như không hài lòng có thể lập tức đem mình chém đầu, thật đúng là nơi không thể nói lí lẽ.

“Tiểu Bảo!” Lục Thiên Tuyết bắt đầu thi triển chiến thuật làm nũng, nàng nắm cánh tay Lâm Bảo Nhi, âm thanh cũng trở nên mềm mại “Tiểu Bảo ca ca, Tiểu Bảo ca ca!”

“Ách, ” Lâm Bảo Nhi nhịn không được giật mình một cái, Tiểu thư, ngươi không nên kêu ta như thế, ta sẽ….”

“Tiểu Bảo ca ca!” Lục Thiên Tuyết trái lại càng kêu lớn tiếng hơn “Nếu như ngươi không đem đem đồ ăn cho ta thì ta sẽ tiếp tục gọi Tiểu Bảo ca ca!”

Đây quả là uy hiếp trắng trợn, nếu như bị Lục Thiên Diệc nghe thấy được thì không ổn.

“Hảo hảo hảo! Nô tài sợ người rồi” Lâm Bảo Nhi bất đắc dĩ đành đưa cơm nước cho Lục Thiên Tuyết cầm đi.

“Há há, Lục Thiên Tuyết đắc ý cười cười ” Cảm ơn, Tiểu Bảo—–ca ca!”

Mẹ của con ơi, thực sự là con người khó chơi, so với Phong Thập Nhất còn làm cho mình đau đầu hơn.

Lâm Bảo Nhi buồn bực trỡ về phòng bếp muốn làm lại một phần khác, nói thật tuy rằng nàng thích nấu nướng nhưng nàng cực kì không thích mùi dầu mỡ trong phòng bếp.

Ngay lúc Lâm Bảo Nhi đi tới cửa phòng bếp thì bỗng nhiên phía sau lưng tê rần, trước mắt một mảnh tối đen rồi lập tức ngất xỉu…

Một tên hắc y nhân giữ nàng trong tay, đắc ý cười ha ha chạy đi, “Các huynh đệ mau ra đây, ta đã đem tiểu tử kia đánh ngất xỉu, bắt hắn quay về trong trại nhanh lên một chút cho ta.”

“Nè nè, các ngươi đang làm gì vậy?” Lâm Bảo Nhi từ trong hôn mê tỉnh lại thì phát hiện chính mình bị hắc y nhân khiêng đi trên đường núi gồ ghề.

“Lão đại, tiểu tử này tỉnh lại rồi!”

“Thật không?” Hắc y nhân đang dẫn đầu cười cười “Tỉnh thì đem hắn buông xuống tự mình đi đi, đỡ phải phí sức.”

“Vâng!”

“Bộp” một tiếng, Lâm Bảo Nhi bị ném mạnh xuống trên mặt đất.

“Ui da!” Lâm Bảo Nhi sờ sờ cái mông đang nở hoa, vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm vào lão đại của đám hắc y nhân, người kia vóc dang cao lớn, thân thể rắn chắc, da ngăm đen, trên gương mặt vuông vức chứa đôi mắt lóe tinh quang.

“Các ngươi là ai vậy hả? Lâm Bảo Nhi nhỏ giọng hỏi, rõ ràng là ban ngày mà bày đặt mặc đồ đen rêu rao khắp nơi, đám người này nhất định không dễ chọc.

“Tự ngươi nhìn đi,”Hắc y lão đại chỉ chỉ phía sau nàng.

Hử? Lâm Bảo Nhi ngẩng đầu nhìn xong quanh, khắp nơi đều là cây cối bạt ngàn nhưng chủng loại khá phong phú.

“Chẳng lẽ… Các ngươi là buôn bán gỗ hay sao? ha ha!” Lâm Bảo Nhi nhịn không được cười nhạt mà nói.

“Cúi đầu nhìn!” Hắc y lão đại tính tình có vẻ thật nóng nảy, hắn dùng sức rống lớn “Nhìn tấm bia đá!”

Tấm bia đá? Lâm Bảo Nhi cúi đầu tìm tìm, rốt cục trong đám cỏ dại rậm rạp tìm thấy một khối tấm bia đá, trên đó khắc tám chữ lớn – ôn hinh đề kỳ, thử sơn hữu tặc( đại khái là nhắc nhở trong núi có cướp/trộm).
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.