Chương trước
Chương sau
Editor: luyen tran

"Tiểu Sơ Tử! Bát ca ta nhất định phải thành thân! Huynh ấy làm sao có thể vẫn cùng ngươi. . . .!" Sở Lạc Dĩnh không vui đôi mi thanh tú cau lại, lạnh nhạt quét mắt một vòng cung nữ thái giám hai bên, khiến tất cả bọn họ đều lui xuống, cầm khăn lụa đưa cho Đoàn Cẩm Sơ: "Lau một chút đi! Thật chưa từng thấy thái giám nào như ngươi vậy! Động chút là rơi nước mắt! Y như nữ nhân!"

"Công chúa!"

Đoàn Cẩm Sơ đột nhiên như con báo nhỏ bị thương, mạnh mẽ hất khăn lụa Sở Lạc Dĩnh đưa tới trước mặt ra, tiến tới gần nàng cắn chặt hai hàm răng trắng ngà hỏi: "Là Vân Hách chính miệng nói. . . . nói ngài ấy muốn thành thân sao? Có phải chính miệng ngài ấy nói không?"

"Tiểu Sơ Tử! Ngươi làm sao thế? Ý chỉ thành thân Phụ hoàng cũng đã hạ trên triều rồi! Hiện tại Bát Vương Phủ của Bát ca rất bận bịu, ta lại không gặp được Bát ca, sao có thể nghe được chính miệng huynh ấy nói?" vẻ mặt Sở Lạc Dĩnh khó hiểu, nhìn lại bộ dạng mất khống chế của Đoàn Cẩm Sơ, không khỏi hồ nghi nói: "Bát ca còn nói các ngươi chẳng qua là bằng hữu thôi mà! Nếu thật là như vậy! Ngươi là bằng hữu của huynh ấy! Thấy huynh ấy thành thân không phải là nên vui mừng sao?"

"Thánh chỉ Hoàng thượng. . . . đã hạ?" Đoàn Cẩm Sơ lảo đảo bước lùi lại một bước, trong tai không nghe được bất kỳ thanh âm gì, chỉ vang rõ mấy chữ này, lẩm bẩm mở miệng: "Không! Ngài ấy sẽ không bỏ ta. . . .! Người ngài ấy yêu là ta! Người muốn kết hôn của cũng là ta. . . . Vân Hách. . . . Một chồng một vợ. . . . Một đời một thế. . . .!"

"Tiểu Sơ Tử!"

Sở Lạc Dĩnh ngốc trệ nhìn Đoàn Cẩm Sơ, đại não oanh một cái vang ong ong trong đầu, không thể tin được trợn to hai mắt, theo bản năng hạ thấp giọng: "Ngươi! Ngươi nói cái gì? Bát ca yêu ngươi! Muốn kết hôn cùng ngươi? Phu. . . . Thê? Thê. . . .? Ngươi! ngươi là. . . .!"

"Công chúa!" thần trí Đoàn Cẩm Sơ hỗn độn, lập tức trở nên trong sáng tỉnh táo, lại một sải bước tới, nắm tay Sở Lạc Dĩnh thật chặt, nhìn nàng cầu xin: "Công chúa! Ta cầu xin ngươi giúp ta gặp Vân Hách một lần, ta muốn nghe chính miệng ngài ấy nói cho ta biết, trừ phi chính ngài ấy nói ba tháng sau ngài ấy đại hôn! Nếu không. . . . Nếu không ta không tin!"

"Tiểu Sơ Tử! Ngày đó ở Bát Vương Phủ, Bát ca nói đùa ngươi vốn chính là nữ nhân! Chẳng lẽ! Chẳng lẽ ngươi thật sự là nữ nhân?" Sở Lạc Dĩnh không để ý trả lời Đoàn Cẩm Sơ, vội vàng hỏi xác thực.

Nước mắt rơi xuống "ào ào", Đoàn Cẩm Sơ gật đầu nặng nề: "Đúng! Đây là bí mật! Ai cũng không thể nói!"

"Trời ạ! Đây quả thực là. . . .!" Sở Lạc Dĩnh há hốc miệng, nửa ngày không khép lại được, ngây ngẩn một hồi mới chợt hồi thần lại, liếc mắt nhìn ra cửa, kéo Đoàn Cẩm Sơ vào phòng ngủ của nàng.

Đóng cửa lại, Sở Lạc Dĩnh liền bắt đầu hỏi: "Tiểu Sơ Tử! Ngươi và Bát ca đã tư định chung thân phải không?"

"Ừ!" Đoàn Cẩm Sơ cụp mắt xuống.

"Không trách được. . . .! Ta nói! Bát ca ta làm sao có thể là kẻ thích nam phong chứ? Thì ra là. . . .!" Sở Lạc Dĩnh lẩm bẩm than thở vài câu, sau đó nghiêm mặt lại: "Tiểu Sơ Tử! Đương nhiên ta sẽ không nói ra! Bát ca đối với ngươi tỉ mỉ từng ly từng tí, ta đều thấy! Ta lớn như vậy, chưa bao giờ thấy Bát ca săn sóc một nữ nhân nào như thế! Có lúc còn tưởng rằng có phải Bát ca không thích nữ nhân yêu nam nhân không! Giờ mới biết! Bát ca huynh ấy là nam nhân bình thường nhất! Ngươi vì huynh ấy có thể từ trên trà nhã đình nhảy xuống! Ngươi thương huynh ấy cũng sâu như vậy đúng không?"

"Ừ!"

Sở Lạc Dĩnh đột nhiên cảm thấy chuyện thành rối bòng bong, rất là khó xử: "Nhưng mà. . . nhưng mà phụ hoàng đã hạ thánh chỉ, hơn nữa còn là kết thân cùng phủ Thừa Tướng! Nếu Bát ca muốn không thành thân với Thiên Lệ, quả thực là không thể làm được! Hay là ngươi. . . ngươi gả cho Bát ca làm trắc vương phi đi!"

Thật lâu, Đoàn Cẩm Sơ không trả lời một tiếng, ngơ ngác đứng yên, nhìn chằm chằm một chỗ không biết đang suy nghĩ gì, vẻ mặt không còn kích động nữa, thậm chí bình tĩnh làm trong lòng Sở Lạc Dĩnh hốt hoảng, không nhịn được nhỏ giọng kêu: "Tiểu Sơ Tử? Tiểu Sơ Tử?"

"Công chúa!"

Rốt cuộc Đoàn Cẩm Sơ cũng nhìn về phía nàng, cố gắng nở nụ cười: "Ta không gặp được Vân Hách rồi! công chúa nếu có cơ hội gặp ngài ấy, xin giúp ta chuyển cáo ngài ấy một câu nói!"

"Nói cái gì?"

"Lưỡng tình cốt ở dài lâu, lại há tại sớm sớm chiều chiều? Tình sâu duyên cạn biết làm sao, mong rằng kiếp sau đôi chim cùng sát cánh!" Đoàn Cẩm Sơ cười mà rớm nước mắt, dứt lời, nâng tay áo hung hăng lau nước mắt một phát, nói tiếp: "Công chúa! Kháng chỉ là tử tội! Ta yêu Vân Hách, cho nên ta cam nguyện thành toàn! Ta không muốn ngài ấy vì ta mà bất kể sinh tử! Ngài ấy là hoàng tử! Ngoài mặt hoàng thượng đối với ngài ấy không tốt, nhưng ta có thể cảm giác ra, trong lòng hoàng thượng rất thương ngài ấy! Ngài ấy còn có tiền đồ thật tốt, nhất định ngày sau lên thẳng mây xanh là chuyện tất nhiên! Cho nên, nhỏ không nhịn sẽ loạn việc lớn! Phản kháng không được vậy thì chỉ có thỏa hiệp, chỉ có còn sống, mới có hi vọng tất cả! Nam nhi sống ở đời, không nên chỉ vì nhi nữ thường tình! Người như Vân Hách, nên oanh oanh liệt liệt làm nên đại sự, danh thùy thanh sử, lưu hương bách thế!"
(danh thùy thanh sử, lưu hương bách thế: ghi danh vào sử sách, lưu tiếng thơm ngàn năm)

"Tiểu Sơ Tử. . . .!"

"Công chúa! Kính nhờ người!"

Xoay người, bước vọt ra thật nhanh, lệ rơi như sông lớn, mấy lần mờ mịt tầm mắt, mấy phen ngã nhào trên thềm đá, lại lật bò dậy, vô số cung nhân ở Nam Uyển trông thấy giật thót cả mình. Lảo đảo chạy ra, lúc vừa ra khỏi cửa Nam Uyển cung, chợt bước chậm lại, nâng lên hai tay áo, lau nước mắt tới khô khốc, sau đó lại chạy như điên lần nữa.

Vân Hách, ta vốn là rất hạnh phúc, bất kỳ thời điểm nào chàng cũng có thể khiến ta tin tưởng là chúng ta ân ân ái ái, là chúng ta một đời một thế, là chúng ta cùng hài tử một nhà tương thân tương ái, không máu tanh tranh đấu. Không cần chàng vì ta tranh giang sơn gì cả, chỉ cần chàng bình an làm bạn ở bên cạnh ta như vậy đủ rồi!

Nhưng mà Vân Hách, hoàng thượng lại bức bách, hạnh phúc của ta không phải là dễ như trở bàn tay, mà là khó như lên trời. . . . Cái thời đại này, quyền lực lớn như trời, ta có thể nào, có thể nào để cho chàng vì ta hy sinh như thế. . . . Vân Hách, cưới nữ nhi Thừa tướng, cách có thể đi một bước dài vào quyền lực trung tâm, hoàng thượng cũng là dụng tâm lương khổ. Ta không oán chàng, một chút cũng không oán chàng, ta tình nguyện chàng còn sống, tỏa sáng bốn phương. . . . Cũng không muốn chàng chết. . . .

Vân Hách, cho dù từ nay chúng ta trời nam đất bắc, chỉ cần ta biết rõ chàng còn sống, sống thật tốt, vậy thì tốt rồi. . . . Vậy thì tốt rồi. . . .

Mây mù không biết từ lúc nào che khuất mặt trời, vốn đang sáng sủa sau giữa trưa, lại đột nhiên bắt đầu mưa, mưa thu liên miên, mặc dù hạt mưa không lớn, lại dày đặc vô cùng, nước mắt kia lau khô lúc chạy đi giờ lại ướt như cũ, lúc chạy qua bên ngoài Ngự Hoa Viên, trượt chân, nặng nề ngã nhào trên đất, tối sầm cả đầu óc. . . .

"Tiểu Sơ Tử!"

Một tiếng kêu hốt hoảng vang lên, cách một tòa đình đài một bóng dáng bỏ rơi tùy tùng che dù, phóng vọt tới. . . .

Lúc tỉnh lại lần nữa, Sở Vân Ly ngồi bên giường.

Không có quá nhiều nghi vấn, cũng không có quá nhiều kinh ngạc, Đoàn Cẩm Sơ bình tĩnh quét mắt trống rỗng nhìn quanh phòng. Mưa, không biết đã ngừng khi nào, từ cửa sổ nhìn ra, bóng đêm đã hoàn toàn bao phủ cả bầu trời, chỉ thấy tối đen.

"Tiểu Xuyên Tử đâu?" Mở miệng, lạnh nhạt hỏi câu đầu tiên.

Động tác Sở Vân Ly vặn khăn lông nóng trong chậu đồng ngừng một chút, giương mắt lên nhìn nàng, giọng lạnh nhạt: "Bổn vương sai hắn đến Thái Y Viện sắc thuốc cho ngươi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.