Chương trước
Chương sau
Huấn luyện một khóa khinh công này, tim gan Sở Vân Hách rụng rời. Đôi mắt đen thẫm nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ một khắc không dám rời, tùy thời làm công tác cứu hộ khẩn cấp, tỷ như....

"A...!"

Đoàn Cẩm Sơ bay lên cao hai trượng trên không, đề khí mượn lực bị muộn mấy giây, thân thể rơi xuống như nhảy dù!

Sở Vân Hách lập tức phi thân lên tiếp được nàng, xoay tròn hai vòng tại chỗ sau đó hạ thân nhẹ nhàng, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn Đoàn Cẩm Sơ, không khỏi cau mày nói: "Sơ nhi! Đừng học nữa!"

"Vậy sao được? Không phải chàng nói là làm việc gì không thể bỏ dở nửa chừng sao? Ta đây đang học rất nhiệt tình, chí ít cũng có thể tung người lên cao đến thế, chàng bảo ta buông bỏ sao ta có thể cam tâm đây?" Đoàn Cẩm Sơ từ trong ngực Sở Vân Hách ngồi thẳng lên, bĩu môi không chịu, nói.

"Vậy hôm nay luyện tới đây, sáng mai sẽ tiếp tục luyện, đi ăn sáng thôi!" Sở Vân Hách biết nàng quật cường, nên lui một bước nói.

"Ừ! Nói vậy còn được! Bụng của ta thật đói, vừa rồi có thể do đói quá mới rớt xuống!" Đoàn Cẩm Sơ toét miệng cười, nháy mắt đùa với Sở Vân Hách, chỉ sợ nam nhân này tức giận không cho nàng luyện khinh công nữa.

Sở Vân Hách không nhịn được cười, đưa tay vuốt tóc Đoàn Cẩm Sơ: "Nàng đó! Chỉ giỏi kiếm cớ cho mình! Đi thôi! Lát về ăn nhiều chút!"

"Ôi! Ta đi không nổi! Mỏi chân!" Đoàn Cẩm Sơ làm nũng leo lên vai Sở Vân Hách, cười duyên nói: "Chàng cõng ta! Có được không?"

Sở Vân Hách cười gật đầu: "Được! Có điều đến tiền viện nàng phải xuống tự đi! Bằng không mặt mũi Vương gia ta đây! Thật sự không biết để vào đâu!"

"Được! Nể mặt chàng đó!"

Sở Vân Hách cúi người xuống, Đoàn Cẩm Sơ nhảy lên lưng hắn, nhẹ nhàng cười thật ngọt ngào.

Ăn sáng xong, mè nheo đến gần trưa cảm thấy tránh không khỏi, Đoàn Cẩm Sơ mới từ trên ghế đệm trong phòng đứng dậy, cái miệng nhỏ nhắn cong lên thật cao: "Đi thì đi! Ai sợ ai chứ!"

"Ha ha! Nàng đó! Cũng không phải là đến dự Hồng Môn Yến! Nàng lo lắng cái gì? Mọi sự có ta ở đây! Huống chi hiện tại nhị ca vẫn chưa muốn cùng ta vạch mặt ngay! Ta đối với họ! Còn có giá trị lợi dụng!" Sở Vân Hách cười nhẹ nhàng, an ủi nói. Dứt lời, hướng ra ngoài gọi: "Người đâu!"

Cẩn Nhi Huệ Nhi ứng tiếng bước vào: "Chủ tử! Có nô tỳ!"

"Thay quần áo!"

Một bộ áo gấm màu vàng nhạt khảm giấy mạ vàng, nổi bật lên khí chất phi phàm của Sở Vân Hách, tuấn tú vô song, chỉ lười biếng đứng bên cạnh xe ngựa cũng đã tỏa hào quang vạn trượng, quý khí bức người.

Đoàn Cẩm Sơ nhìn thất thần ngẩn ngơ, đợi hoàn hồn, lại nhìn đến mình một chút, không biết Sở Vân Hách đặt mua y phục cho nàng từ lúc nào, một thân trường sam màu xanh, tóc búi cao, dùng một cây trâm cùng màu dây vải cột lại, cố định mũ thái giám, vài lọn tóc đen rũ xuống hai má, vừa đúng che khuất lỗ tai của nàng, bước tới đứng bên cạnh hắn: Quý công tử và gia nhân tuyệt sắc!

Lên xe ngựa, Đoàn Cẩm Sơ uất ức ngồi ở một bên, thỉnh thoảng cắn răng, khiến cho Sở Vân Hách thắc mắc: "Sơ nhi! Không phải nói rằng không sợ sao?"

"Không phải! Là ta không muốn gặp lại cái lưỡi độc địa kia! Nếu lời độc địa kia lại nói cái gì châm chọc chàng nữa, ta sợ ta sẽ không nhịn được mà mắng chết hắn!" Đoàn Cẩm Sơ bĩu môi, gương mặt khó chịu.

"Ha ha! Không sao đâu! Tam ca cứ có thói quen như vậy nhưng cũng chỉ là mặt ngoài gào to phách lối, thực tế cũng không có mưu mô dã tâm gì lớn! Ngược lại nhị ca....!" Sở Vân Hách khẽ cười, lời nói dần dần ngừng lại, đôi mắt thâm trầm hiện lên nét lãnh ý nhàn nhạt.

"Ừ!" Thấy thần sắc Sở Vân Hách trở nên ngưng trọng, Đoàn Cẩm Sơ cũng không khỏi bị lây, mặt mũi nghiêm túc, không hỏi thêm lời thừa thải gì nữa.

Xe ngựa chạy nhanh đến Tĩnh Vương phủ dừng lại trước đại môn, Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền đánh xe, hai người nhảy xuống, mở cửa xe: "Chủ tử! Đến rồi!"

Sở Vân Hách xuống xe trước, Đoàn Cẩm Sơ xuống sau thì bọn họ lại chạm mặt một chiếc xe ngựa "lộc cộc" đánh tới. Chỉ nhìn bề ngoài xe ngựa, đã thấy đỉnh bọc nhung tím, hai vách thõng xuống chút màn rũ cùng màu, khí phái lại không mất nhã trí. Điều này cũng làm Đoàn Cẩm Sơ nổi lên lòng hiếu kỳ, thông thường, xe ngựa nam nhân sẽ không có màn rũ, trừ phi....

Đang suy nghĩ bay loạn thì cánh tay bị một lực nâng lên, tiếng Sở Vân Hách mắng nhỏ vang lên: "Nghĩ gì đó? Bước hụt chân rồi!"

"Ặc....!"

Đoàn Cẩm Sơ hồi hồn, ngạc nhiên phát hiện, nàng thật sự giẫm hụt xuống ghế ngựa, nghoẻn miệng cười, sau đó đứng vững trên mặt đất, nhìn chằm chằm xe ngựa dừng lại phía trước, nhỏ giọng hỏi: "Đó là xe ngựa nhà nào?"

"Bình vương phủ!"

Sở Vân Hách trả lời một câu ngắn gọn, buông lỏng bàn tay ra, bước tới mấy bước. Quả thật dẫn đầu bước xuống xe ngựa kia chính là Sở Vân Lan, ngay sau đó tới một nữ nhân xinh đẹp như hoa được nha hoàn đỡ xuống, nhìn cảnh này, Đoàn Cẩm Sơ bĩu môi, chắc là Bình vương phi đi!

Nhưng, Đoàn Cẩm Sơ nghĩ lầm rồi!

"Vân Hách bái kiến Tam ca!" Đợi Sở Vân Lan đến gần, Sở Vân Hách chắp tay cười nhạt nói, nói xong, lại ghé mắt nhìn về phía quý phụ nhân kia, nhẹ nhàng gật đầu một cái: "Bình trắc phi!"

"Thiếp thân bái kiến Bát Vương gia!" Bình trắc phi phúc thân, giọng nói mềm mại dễ nghe.

Sở Vân Hách vuốt cằm, sau đó nghiêng đầu nhìn lại, khẽ gọi: "Tiểu Sơ Tử! Tới đây!"

Sở Vân Lan ngẩn ra, theo tiếng gọi nhìn về phía đó, đôi mắt sắc chợt căng thẳng: "Bát đệ! Sao ngươi cũng mang Tiểu Sơ Tử đến?"

"Nhị ca điểm danh bảo mang theo!" Sở Vân Hách thản nhiên nói.

"Nhưng nhị ca không có nói với ta gì hết! Sớm biết điều này! Ta đã không mang theo....!" Sở Vân Lan đột nhiên tức muốn bể phổi, ánh mắt nhìn qua Bình trắc phi thì lại bỗng dưng ngừng lời lại, mím chặt môi không nói nữa.

Đôi mắt thâm trầm của Sở Vân Hách lưu chuyển, một ánh mắt sắt nhọn xẹt qua, môi mỏng khẽ nâng lên, cười như không cười. Lại một kẻ muốn đánh chủ ý lên người của Sơ Nhi, Sở Vân ly có thể nói cho hắn biết sao?

"Nô tài Tiểu Sơ Tử xin thỉnh an An Bình vương gia! Xin thỉnh an An Bình vương phi!" Đoàn Cẩm Sơ không để ý, vừa bước tới liền ra vẻ là rất lễ nghĩa quỳ xuống thỉnh an.

Nhưng, lời vừa nói ra, Bình trắc phi bối rối, sắc mặt Sở Vân Lan càng không dễ nhìn. Sở Vân Hách liền khẽ cười nói: "Đây là Bình trắc phi, không phải là Bình vương phi!"

"Ặc! Không... không đúng ý tứ lắm ha! Ta thỉnh an lần nữa!" Đoàn Cẩm Sơ nghe xong, càng lúng túng hơn, gượng cười hai tiếng rồi muốn làm lại một lần, Sở Vân Lan bĩu môi hừ một tiếng: "Không cần! Vương phi hôm nay khó chịu trong người, cho nên Bổn vương dẫn trắc phi theo!"

Lời này, thật giống như giải thích cho Sở Vân Hách nghe, rồi lại thật không được tự nhiên!

"A a! Vậy thì cám ơn An Bình vương gia rồi!" Đoàn Cẩm Sơ đứng lên, cười rất giả dối, hôm nay nàng sắm vai mặt tươi cười đưa tay không đánh người, để xem nam nhân miệng độc địa này còn dám khi dễ bạn trai nàng nữa không?

Cùng nhau vào cửa, đầu Đoàn Cẩm Sơ cúi xuống thật thấp, làm ra dáng vẻ nô tài nên có, nhưng cứ có cảm giác có ánh mắt nhìn chăm chú vào nàng, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu, lại chạm thẳng ánh mắt Bình trắc phi, Bình trắc phi không một tia hốt hoảng, ngược lại kiêu ngạo giương cằm lên, quay phắt đi, chân không ngừng một bước.

"Tiểu Sơ Tử, Tĩnh Vương phủ thứ bắt mắt nhất chính là Long Tháng đình, đứng ở trong đình, có thể nhìn trọn Tĩnh Vương phủ không sót chỗ nào, núi giả kỳ lâm, đình đài thủy tạ....!"

"Vân Hách ca ca!"

Đột nhiên, một giọng yêu kiều thanh thúy như hoàng anh xuất cốc, với thanh âm vô cùng vui sướng kích động từ phía bên đường mòn đá cuội vang lên, cắt đứt lời nói Sở Vân Hách.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.