Editor: luyen tran
Đoàn Cẩm Sơ lấy thuốc quay về giường, lại nhìn chằm chằm mảng lưng bằng phẳng của Tiểu Thuận Tử cau mày: "Đây là huynh trêu chọc ta sao! Huynh bị thương ở đâu? Sao ta không thấy?"
"Ôi! Thật là mất trí nhớ cái gì cũng ngốc!" Tiểu Thuận Tử than nhẹ một tiếng, tự mình duỗi tay ra sau lưng, dưới sự khiếp sợ vô hạn của Đoàn Cẩm Sơ, chậm rãi nhấc lên một mảng mỏng như cánh ve có màu sắc giống da người như đúc. Vật này vừa kéo lên liền lộ ra vết thương dài chừng hai tấc trông rất ghê người, màu sắc vẫn đỏ tươi, đủ chứng minh vết thương chỉ do lưỡi dao bén gây ra chứ không trúng độc.
"Chuyện này...... Huynh... huynh sao lại thế này? Huynh bị vết thương này khi nào?" Đoàn Cẩm Sơ hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng có quá nhiều hoảng hốt muốn hỏi, lại chỉ nói năng lộn xộn hỏi được câu này.
"Lúc ở trên giường! Ngay trước khi bọn họ ập vào! Tiểu Sơ Tử! Phiền nàng bôi thuốc cho ta, ta nhìn không tới!" Tiểu Thuận Tử giải thích qua loa, trên trán có mồ hôi lăn xuống.
Tay Đoàn Cẩm Sơ run run mở nắp bình thuốc, khẩn trương hít thở. Tiểu Thuận Tử nằm sấp xuống giường, nàng thận trọng rắc bột thuốc màu trắng lên vết thương của hắn, rắc thuốc xong, trong lòng cũng trấn định rất nhiều: "Huynh chờ chút! Ta xé mảnh vải cho huynh băng bó lại!"
Quay lại trước tủ quần áo, tùy tiện xé một mảnh vải dài từ chiếc áo bên trong, cột nghiêng lên vết thương vòng quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-thai-giam-yeu-hau-dua-lanh-hoang/2468322/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.