"Bát đệ sao lại nói như vậy? Đều là nhi tử của phụ hoàng, hiếu tâm nên giống nhau," Sở Vân Lan nhướn mi lên, không chút để ý xen vào nói.
Sở Vân Hách hờ hững, nhìn về phía chân trời, miễn cưỡng nói tiếp: "Có hiếu tâm này của các hoàng huynh, thọ mệnh phụ hoàng nhất định có thể kéo dài trăm tuổi, đệ luôn là nghịch tử, cũng là bất hiếu tử, cả triều đều biết, Tam ca cần gì phải nhắc nhở đệ chứ?"
"Lão Bát, ngươi......"
"Nhị ca, Tiểu Sơ Tử ta có thể mang đi không?" Sở Vân Hách không chút khách khí ngắt ngang, chậm rãi quay đầu lại, liếc mắt sang Sở Vân Lan, thần thái thong dong nói, "Dường như Tam ca luôn thích trêu người thì phải, nhưng hôm nay đệ tiến cung là có chuyện quan trọng bẩm báo phụ hoàng, ngày khác sẽ chăm chú lắng nghe Tam ca dạy bảo!"
"Lão Bát ngươi làm càn!" Sở Vân Lan giận không thể phát tiết, khuôn mặt tuấn tú tức giận xanh mét.
Nhưng, Sở Vân Hách lại mím môi cười khẽ, cũng không để ý đến hắn, ánh mắt chuyển sang nhìn Sở Vân Ly, bình thản nói: "Nhị ca, Tiểu Sơ Tử ta mang đi, phụ hoàng truyền cho đòi!"
"Thật không? Nếu nói thế, Tiểu Sơ Tử, ngươi cùng Bát Vương gia đi mau!" Sở Vân Ly nhướn mi, chậm rãi cười, "Bát đệ, đêm nay Nhị ca muốn đến chỗ ngươi ngồi một chút, có hoan nghênh không?"
"Vậy sao? Huynh là khách quý a! Đệ đệ đương nhiên hoan nghênh, chuẩn bị hảo tửu đồ ăn cùng Nhị ca uống say mới thôi!" Sở Vân Hách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-thai-giam-yeu-hau-dua-lanh-hoang/2468317/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.