"Ách......" Đoàn Cẩm Sơ ngạc nhiên, chậm rãi thu hồi ánh mắt đang nhìn theo bóng dáng Ngạn Hi, biểu tình ngơ ngác, "Nhìn thì làm sao chứ? Ta đâu có phạm pháp!"
"Đoàn Cẩm Sơ!" Sở Vân Hách mâu trung đột nhiên phiếm hàn, chộp lấy cổ tay Đoàn Cẩm Sơ, trầm giọng trách mắng: "Thái độ của nàng đoan chính chút đi! Cứ nhìn chằm chằm nam nhân như vậy lần nữa xem, bổn vương lập tức bắt nàng trở về!"
"Thái độ ta không đúng chỗ nào? Ta dõi mắt theo người ta một chút chẳng phải chỉ là đang suy nghĩ thôi sao? Quỷ hẹp hòi!" Đoàn Cẩm Sơ không phục biện bạch, buồn bực cực độ trừng mắt.
"Đoàn Cẩm Sơ, nàng lặp lại lần nữa xem!" Nghe vậy, Sở Vân Hách giận quá, khuôn mặt tuấn tú lạnh băng khiến người ta sợ hãi.
"Ta...... ta không muốn nói chuyện với nam nhân thần kinh như chàng! Quả thực cố tình gây sự!" Đoàn Cẩm Sơ giật mình, tiện đà cũng sinh khí không thôi, phủi tay Sở Vân Hách xuống, xoay người đi ngay.
Sở Vân Hách khí vựng, bước nhanh đuổi kịp, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nàng xem nữ nhân thì được, nhưng không được xem nam nhân! Xem đến mức mắt cũng quên thu trở lại, đây là bổn vương bệnh thần kinh, bổn vương cố tình gây sự sao?"
"Chàng...... ta, ta cứ nhìn, chàng muốn như thế nào! Chàng dựa vào cái gì quản thúc ta!" Đoàn Cẩm Sơ trắng bệch khuôn mặt nhỏ nhắn, xem lại tả hữu chung quanh không người, nàng tung một cước lên lưng Sở Vân Hách, sau đó vội chạy đi!
"Ai... ui..." Sở Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-thai-giam-yeu-hau-dua-lanh-hoang/2468295/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.