"Cẩm Sơ!"
Cửa phòng ăn, đột ngột vang lên tiếng gọi, Cẩn nhi Huệ nhi nghe tiếng vội quay đầu nhìn lại, lại nhìn thấy Sở Vân Hách quần áo xốc xếch chỉ mặc đồ trong màu trắng!
"Bái kiến chủ tử!" Cẩn nhi Huệ nhi lần thần sau đó, vội khẽ cúi người thối lui ra ngoài cửa.
Đoàn Cẩm Sơ cứng ngắc thân thể, nhất thời trong đầu trống không, nàng còn chưa nghĩ ra làm sao đối mặt hắn...... Tiếng bước chân tiến tới gần, nàng chưa kịp phản ứng, đã bị một đôi tay ôm vào trong ngực, hắn nghiêng người, cằm áp vào đỉnh đầu nàng, giọng mơ hồ hoang mang, loạn nói: "Cẩm Sơ, nàng đừng đi, chớ đi...... May rằng vẫn còn đây, may rằng...... Ta cho là, cho là nàng mất tích, càng sợ nàng sẽ rời xa ta, Cẩm Sơ......"
"Vân Hách......" Đoàn Cẩm Sơ hít sâu một hơi, cố gắng nở nụ cười, từ trong cổ họng nặn ra thanh âm, "Ta ở đây, ta chỉ là đến đây ăn cơm, chàng, chàng đói không? Có muốn ăn thêm không?"
Sở Vân Hách không hiểu, mở miệng, "Cẩm Sơ......"
"Món ăn ngon lắm, để ta kêu nha hoàn chuẩn bị thiện thêm cho chàng." Đoàn Cẩm Sơ nói thật nhanh ngắt ngang, muốn tránh né hắn, động tác cứng ngắc, từ trong lòng hắn... đứng lên, nhìn cũng không dám nhìn một cái, vội vàng đi ra ngoài.
"Cẩm Sơ!"
Sở Vân Hách hoảng hốt, hoang mang từ phía sau lưng ôm lấy nàng, vội la lên: "Ta không đói bụng, nàng đừng đi!"
Thân thể lần nữa cứng đờ, Đoàn Cẩm Sơ ảm đạm hạ mặt, trầm mặc hồi lâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-thai-giam-yeu-hau-dua-lanh-hoang/2468279/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.