Khí trời cuối Hạ đầu Thu, vốn sáng sủa, đột nhiên trầm trầm, nồng vân kéo đến ngăn trở ánh mặt trời, sắc trời lập tức trở nên mù mịt, gió rít o o, lay động nhánh cây, phát ra tiếng vang "Bành bạch", vài tia chớp phá vỡ bầu trời, mưa phùn rả rích rơi xuống.
Gia Cát Toàn Cơ bị Nhiếp Huyền vừa lôi vừa kéo, ngay cả chạy bay trong mưa, mạnh mẽ kéo vào Bát vương phủ, giờ phút này, phóng vào hướng Dự Viên!
"Ai ai, ta nói Nhiếp thị vệ, ngươi buông tay có được không? Bản Công Tử tự biết đường!" Gia Cát Toàn Cơ rốt cuộc chịu hết nổi, mở miệng kháng nghị.
"Toàn Cơ tiên sinh thứ tội! Thật sự là tình huống khẩn cấp, chủ tử hạ tử lệnh, nô tài không thể làm gì khác hơn là phải đắc tội ngươi!" Nhiếp Huyền giơ tay lên quệt mồ hôi hột trên trán, nói thật nhanh.
Gia Cát Toàn Cơ bực mình, "Không phải chỉ là xem bệnh cho gã thái giám thôi sao? Chết thì chết đi, chết rồi vừa đúng giải cứu chủ tử nhà ngươi, có cái gì phải gấp gáp!"
"Khụ khụ! Toàn Cơ tiên sinh, lời này nếu như bị chủ tử nghe được, đoán chừng ngươi sẽ chết rất thảm a!" Nhiếp Huyền bị sặc, ho khan nhắc nhở.
"Hứ! Cái gã thái giám độc mồm độc miệng kia, Bản Công Tử mới lười phải xem bệnh cho hắn, Bản Công Tử không bị hắn tức chết coi như may mắn! Hừ, muốn xem bệnh, cũng phải để hắn mở miệng cầu xin Bản Công Tử, báo thù lần trước hắn chọc tức ta!" Gia Cát Toàn Cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-thai-giam-yeu-hau-dua-lanh-hoang/2468258/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.