Hà Linh thét lên the thé, lập tức bổ một chưởng về phía trước mặt Lộ Phi Dương, Lộ Phi Dương theo bản năng hơi ngưỡng về phía sau, tránh khỏi chưởng của nàng, sau đó lòng bàn tay vung lên, dễ dàng hóa giải chiêu thức, ôm nàng khóa ở trước ngực, khiến nàng không thể động đậy, con ngươi vằng tia máu nhìn nàng chằm chằm, hỏi, "Hà Linh, giải dược đâu? Thôi tình hương này mức độ thế nào? Hậu quả có nghiêm trọng không?"
"Ta không biết! Ta chưa từng làm, huynh không thể xử oan ta!" Hà Linh rống giận, một cước bay lên đá vào Lộ Phi Dương, lại bị hắn nhẹ nhàng linh hoạt tránh thoát, còn cáu kỉnh trách mắng: "Hà Linh! Người ngoài sao có thể lặng yên không tiếng động lẩn vào đây? Nếu không có giải dược, ngươi nghĩ tiểu sư muội phải như làm sao? Để cho ta cùng với nàng làm ra làm chuyện trái với lễ giáo hay sao?"
"Lộ Phi Dương, huynh lập tức buông ta ra!" Hà Linh bắt đầu sợ hãi, thanh âm nhẹ xuống, mang theo cầu xin nhìn Lộ Phi Dương.
Mồ hôi trên trán Lộ Phi Dương rơi vào trên cổ nàng, bị hắn dán chặt thân thể nóng rực theo lên, dường như hắn cũng không nhịn được nữa, âm thanh khô khốc phảng phất bên tai nàng, mang theo khẩn cầu, "Hà Linh, ta van cầu muội, mau lấy giải dược ra, ta đường đường là Nam Tử Hán, không...... Không thể làm ra chuyện đoạt huynh chi thê cầm thú như vậy, không phải muội muốn vùi ta vào chỗ bất nghĩa chứ...... Đừng hủy hoại tiểu sư muội...... Cả đời...... Ta...... Ta sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-thai-giam-yeu-hau-dua-lanh-hoang/2468251/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.