"A? Vậy là súc sinh gì?" Sở Mộc Viễn bị câu lên lòng hiếu kỳ, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lộ Văn Minh, Lộ Văn Minh hiểu ý, đỡ hắn ngồi dậy, hứng thú dồi dào mà hỏi.
"Hắc hắc, hoàng thượng, đó là con chó ngao!" Đoàn Cẩm Sơ mở to mắt sáng rỡ, nhất thời kích động lại bước tới mấy bước, Lộ Văn Minh kinh hãi vội vàng đứng chắn trước Sở Mộc Viễn, hai chân đứng trụ, không biến sắc thủ thế đề phòng, hữu chưởng đã sớm ngưng tụ một cỗ nội lực, lạnh lùng nói: "Tiểu Sơ tử, ngươi muốn làm gì?"
"Ách......" Đoàn Cẩm Sơ không biết võ công, tự nhiên không nhìn ra thế đứng của Lộ Văn Minh có gì khác lạ, chỉ cau mày uất ức mà nói: "Nô tài thích hoàng thượng, muốn cùng hoàng thượng hàn huyên một chút về chuyện a Hổ kia a!"
"Lộ Văn Minh, không sao đâu, trẫm thấy tiểu tử thái giám này thú vị, vả lại trẫm cũng không biết phủ Vân Hách còn có chó ngao Tây Tạng, hãy để hắn nói một chút." Sở Mộc Viễn sảng lãng cười nói.
Lộ Văn Minh nhìn Đoàn Cẩm Sơ thần sắc rất phức tạp, lại chần chờ một chút, mới nói: "Tiểu Sơ tử, hầu hạ hoàng thượng cho tốt, Bát Vương gia hồi kinh nếu biết ngươi có thể hầu hạ hoàng thượng cao hứng, hắn chắc chắn tưởng thưởng ngươi thật tốt."
Những lời này hàm ẩn thâm ý bên trong, Đoàn Cẩm Sơ mờ mịt sau vài giây, rốt cuộc cũng sáng tỏ! Thì ra là Sở Vân Hách đối với nàng không yên lòng, vừa bảo Lộ Văn Minh chăm sóc cho nàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-thai-giam-yeu-hau-dua-lanh-hoang/2468219/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.