"Ha ha, chủ tử ngài cười rồi, thật tốt quá!" Tiểu Xuyên tử vui vẻ ra mặt, đưa sách trong tay lên, "Chủ tử, người xem, còn có rất nhiều thơ tếu đây, do tiểu Sơ tử tự tay viết, hắn đưa khi kể chuyện cười cho nô tài!"
"Tiểu Sơ tử?" Nụ cười Sở Vân Hách lập tức cứng đờ, thoáng mất hồn sau đó mới cúi đầu đọc, nhẹ giọng thì thầm:
"Quân tử giúp người hoàn thành ước vọng,
tiểu nhân đoạt nhân sở ái!
Anh hùng bảo đao không lão,
lão nương vẫn còn hấp dẫn!
Sách đến thời gian sử dụng phương hận ít,
tiền bạc cuối tháng không đủ hoa!
Thiên tài ta mới tất hữu dụng,
Lão Thử nhi tử đào thành động!
Cuộc đời tự cổ thùy vô tử,
sau sẽ phải đến phiên ngươi......"
Tiểu xuyên tử nghe xong cười to không dứt, "Ha ha ha...... Chủ tử, buồn cười chứ? Lúc ấy tiểu Sơ tử vừa viết vừa đọc bên tai, nô tài cười đến ngã ngửa ra!"
"Ừ, buồn cười, thơ tếu này còn biến tấu ra thật thú vị!" Sở Vân Hách vừa cười vừa gật đầu, duỗi ngón tay vuốt lên mặt chữ, lại hỏi: "Tiểu Sơ tử viết cho ngươi quyển này lúc nào?"
"Bẩm chủ tử, chính là đêm tiểu Sơ tử bị bọn Nhiếp thị vệ bắt đi, trước khi ngủ hai chúng nô tài hàn huyên rất nhiều chuyện cười, sau đó hắn nói, viết cho nô tài quyển này để lưu làm kỷ niệm." Tiểu Xuyên tử nói.
"Vậy...... Sách này ngươi cho Bổn vương đi!" Sở Vân Hách chần chờ một chút, nhìn về phía tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-thai-giam-yeu-hau-dua-lanh-hoang/2468200/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.