Nghe tiếng chân bên ngoài xa dần, Đoàn Cẩm Sơ mới bừng tỉnh nhớ lại, lúc nãy chính là Tân Lan đến Ỷ Lan các truyền tin cho Ngọc Ngân, Ỷ Lan các là chỗ ở của cơ thiếp Sơ Vân Hách, là hắn gọi Ngọc Ngân tới đây để thị tẩm.
Trong lòng Đoàn Cẩm Sơ đau xót, nhẹ nhàng cắn cánh môi, tay xiết chặt dây lưng ngang hông, nhìn xuống dưới, nói nhỏ không nghe thấy tiếng: “Thật xin lỗi, ta lại quấy rầy chuyện tốt của ngươi.”
Nghe vậy, ánh mắt Sơ Vân Hách chậm rãi quay về, trừng mắt nhìn nàng xem thường. Cảm giác lạnh buốt vừa rồi đã tan đi, hắn khẽ thở dài: “Đừng ngây ra nữa, trong ngăn tủ có băng vải và thuốc, mau mang lại đây.”
"A......" Đoàn Cẩm Sơ ngẩng đầu, ngây ra một lúc mới kịp phản ứng, vội vàng mở ngăn tủ lấy đồ, sau đó ngồi xuống bên mép giường, nhỏ giọng hỏi:" Rồi làm gì nữa?"
“Được rồi, ngươi trở về nghỉ ngơi đi, điểm tâm ở trên bàn cũng đem về ăn đi, đừng để bị đói.” Sở Vân Hách tiếp nhận thuốc, nhìn vào nàng thản nhiên nói.
"Ta không đi!" Cái miệng nhỏ nhắn của Đoàn Cẩm Sơ vểnh lên, một tay lau khóe mắt ướt át, bướng bỉnh nói: "Ta muốn giúp ngươi bôi thuốc, ngươi không được đuổi ta đi!"
"Tiểu Sơ Tử!" Sở Vân Hách mím môi phức tạp nhìn Đoàn Cẩm Sơ, tình cảm và lý trí giằng xé lẫn nhau, chống lại đôi mắt sưng đỏ đã khóc của nàng, cuối cùng không đành từ chối nói "Được."
Ngồi xích lại gần một chút, Đoàn Cẩm Sơ nhấc tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-thai-giam-yeu-hau-dua-lanh-hoang/2468179/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.