Chương trước
Chương sau
Editor: Hiền Trúc

"Ừ, không cần ta cầu xin tha, Mẹ kiếp ngươi Nhiếp Huyền! Ngươi thật sự là đầu người óc heo mà!"

Đoàn Cẩm Sơ nhất thời không kìm được liền nổi giận, lấy tay đẩy hai thị vệ đứng ở bên cạnh ra ngoài, nhưng do hai chân bị chôn dưới đất một thời gian dài nên trở nên cứng ngắc, lảo đảo ngã quỵ xuống, Sở Vân Hách vội vàng ôm nàng lại ổn định thân thể, thấp giọng khiển trách: "Ngươi làm gì?”

"Không có việc gì, ta chỉ muốn nhìn kỹ hai cái tên khốn kiếp có nhiều bản lĩnh này!" Đoàn Cẩm Sơ ngước mắt, do cơ thể còn hư nhược nên nàng vừa thở hổn hển,vừa suy nghĩ đối sách, trong đôi mắt to long lanh như nước trong suốt đột nhiên hiện lên một tia giảo hoạt, hướng tới Sở Vân Hách khẽ cười nói: "Bát đại gia, bọn họ suýt nữa hại chết ta, nếu cứ để cho bọn họ chết dễ dàng như vậy, không khỏi quá tiện nghi cho bọn họ, không bằng, ngươi tặng bọn họ cho ta được không?”

"Cái gì" Sở Vân Hách ngẩn người, lập tức nhíu mi lại: "Ngươi muốn làm gì, trong phủ của bản vương tự có quy củ, ngươi không cần phải quan tâm!"

"Ai chà, Bát đại gia, ta chỉ là xin ngươi cho ta hai tên nô tài bất trung mà thôi, ngươi không cần phải nhỏ mọn như vậy chứ!" Đoàn Cẩm Sơ chán nản, đem hai tay Sở Vân Hách đang nắm bả vai nàng hất ra ngoài, trong ánh mắt lấp lánh ngân ngấn nước.

Mặt Sở Vân Hách chảy xuống vài vạch đen, chết tiệt, hắn khó chịu nhất là gặp nàng khóc, nàng thì thỉnh thoảng cố tình cho hắn một chiêu như vậy, nghĩ đến nàng trong vòng một ngày đã suýt rơi vào chỗ chết ba lần, cũng thực là đáng thương không thôi, liền vung tay áo gấm ra lệnh: "Tốt lắm, bổn vương đáp ứng ngươi là được! Bọn họ tùy ngươi xử trí!"

"Ha ha, cám ơn nha!" Đoàn Cẩm Sơ lập tức nín khóc cười nhẹ, sau đó chầm chậm đi đến trước hố ngồi xuống, nhìn bộ dáng hai người đã bị đất vùi đến trên lưng, cười hì hì nói: "Hai vị Nhiếp huynh, phong thuỷ lại luân chuyển rồi sao ta! Ta họ Đoàn, kêu một tiếng Đoàn đại ca, ca sẽ tạm tha các ngươi!”

"Ta…." một chữ "Phi" đã lên đến cổ họng Nhiếp Huyền định nói thêm, lại bị Sở Vân Hách mắt lạnh nhìn nên sợ hãi không dám phun ra, hắn không cam lòng mặt tái đi, nghiến răng nghiến lợi.

"Cha! Thật là có cá tính nha! Chậc chậc, ca thích những nam nhân có cá tính như vậy! Hai người các ngươi nhớ kỹ đây, về sau các ngươi chính là người của Tiểu Sơ Tử ta!" Đoàn Cẩm Sơ vui vẻ, há mồm cười to, chọc cho Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền khốn đốn mặt chuyển sắc thành màu đỏ tím, nắm tay xiết chặt lại, giận dữ hét lên: "Ai là người của ngươi…”

"A, xấu hổ rồi sao! " Đoàn Cẩm Sơ vừa nghe xong càng cười vui vẻ, khoát tay ra hiệu cho các thị vệ đang lấp đất: " Dừng lại ngay, trước tiên ta phải định một số việc để các ngươi theo đó làm !"

Bọn thị vệ theo lời thối lui đến một bên, vễnh tai nghe từ miệng Đoạn Cẩm Sơ bật ra các ngôn từ thú vị.

"Hiện tại, ca định cho các ngươi một số quy củ sau đây, các ngươi đều phải nhớ kĩ cho ca: Thứ nhất, phải nghiêm khắc tuân thủ tam tòng tứ thủ tiết, tam tòng này chính là, ở trong phủ chăm sóc Tiểu Hổ, ra cửa thì theo lệnh Vương gia, buổi tối thì theo Đoàn ca ta! Còn lại tứ thủ là, ca ăn uống hay thay trang phục thì đều phải đợi; ca muốn tiêu tiền thì phải bỏ ra; ca tức giận thì phải nhịn; ca nổi nóng thì phải dỗ! Thứ hai, về sau khi ca tiến cung, nhất định phải thủ tiết cho ca, không cho hồng hạnh xuất tường, không cho thông đồng với nữ tử! Nếu làm không tốt, ca sẽ lo lắng chọn lựa một tên nữ tử tai to mặt lớn xấu xí kì dị, người gặp người chạy quỷ gặp quỷ sầu giúp các ngươi nối dõi tông đường! Thế nào, nhớ kỹ chưa? "

Đoàn Cẩm Sơ nghiêm trang, rung đùi đắc ý, dương dương tự đắc nói liền một hơi, nói xong, lại thấy có chút miệng khô lưỡi khô, không khỏi liếm liếm môi: "Giống như nói lưu loát hơn…… hắc hắc!"

Toàn thể những người đứng chung quanh đầu óc như hỏng mất rồi, mang bộ mặt cứng ngắc, mắt như cá chết, nửa ngày không có chút phản ứng!

Thật lâu sau, rốt cục có người phát ra thanh âm trước, là Nhiếp Phong, vẻ mặt nghi hoặc: "Tiểu Hổ là ai?"

Lời này vừa hỏi, ánh mắt của mọi người đồng loạt bắn qua, Đoàn Cẩm Sơ không kìm được bản thân nuốt nuốt nước miếng, vươn một đầu ngón tay, hướng tới Sở Vân Hách chỉ: "Hắn biết!"

Ánh mắt mọi người đồng loạt xoay ngược trở lại, gương mặt tuấn tú của Sở Vân Hách co quắp không dứt: "Bổn vương không biết!"

"Ái chà, chính là con hổ a con chó ngao Tây Tạng mà ngươi nuôi dưỡng uy phong lẫm lẫm đó!" Đoàn Cẩm Sơ liếc mắt một cái, ánh mắt chứa đầy oán giận nhìn thẳng hướng Sở Vân Hách mà bắn phá. "Được rồi, ta là sợ A Hổ của ngươi, cho nên ta gọi nó là thiếu gia, thì phải là Tiểu Hổ!"

"Ha ha ha!"

Một phen giải thích này đã chọc cho bọn thị vệ nhịn không được cười phun ra tiếng!

Tuy rằng chức vị của Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền cao hơn so với bọn hắn, trường hợp này cũng không thích hợp để cười ra, nhưng nhớ tới lời trêu chọc của Đoàn Cẩm Sơ kia lại thật sự không nín cười được, cái gì mà tam tòng … tứ thủ tiết …, nối dõi tông đường …mở miệng phải kêu một tiếng ca… ha ha ha!

Có được người dẫn đầu, bọn thị vệ liền người người cười ngã trái ngã phải, khiến cho nơi này tình hình khởi đầu đầy không khí chết chóc lập tức chuyển thành khẩn trương bừa bãi, trên mặt Nghiêm Du đờ đẫn cũng cố gắng che dấu ý cười, ngay cả Sở Vân Hách khóe miệng cũng kéo rụt rụt, biểu hiện tâm tình vui mừng!

Thế nhưng, Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền đang đứng thẳng trong hố đất lại dở khóc dở cười, hai khuôn mặt ngay ngắn dễ nhìn bày ra lúc trắng lúc xanh, cộng thêm vạch đen dầy đặc!

Thật lâu, hai người mím chặt đôi môi, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Đoàn Cẩm Sơ, trăm miệng một lời, dồn khí đan điền hét lớn: "Thà chịu chết chứ không chịu nhục! Thái giám chết bầm, có bản lĩnh giết chúng ta đi!"

"A —— "

Bởi vì âm lượng của Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền quá cao, Đoàn Cẩm Sơ lại đang ngồi xổm trên hố, thình lình bị chấn động nên một đầu liền chúi vào hố đất, khiến cho Sở Vân Hách lúc phát giác ra muốn kéo nàng lên thì đã không kịp, chỉ nắm giữ được một mảnh góc áo!

Vùi đầu xuống mồ, hai chân chổng ngược!

Toàn thể bọn thị vệ, lập tức như hóa đá tại chỗ!

"Tiểu Sơ Tử!"

Sở Vân hách vội vàng tiến lên, bởi vì trên cánh tay trái hắn có thương tích nên không dám cử động mạnh, tay phải túm chân Đoàn Cẩm Sơ, nhưng cũng không kéo lên được chút nào, không khỏi hét lớn: "Đứng ngẩn ra làm cái gì! Nhanh kéo hắn lên đi!"

Một tiếng hét này làm thức tỉnh đám thị vệ, Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền cũng dần dần hoàn hồn lại, hai người hơi mím môi, đưa tay giúp đỡ bới đất trên đỉnh đầu Đoàn Cẩm Sơ, hợp sức với bọn thị vệ lôi Đoàn Cẩm Sơ ra!

Trong miệng, trên mũi, mắt, lỗ tai, đầu tóc, mũ của Đoạn Cẩm Sơ toàn bộ đều phủ đầy đất!

"Oa!" Một tiếng, Đoàn Cẩm Sơ giống như một đứa bé uất ức lập tức khóc rống lên, tiếng khóc vang lên từng hồi, hai thị vệ đang giúp nàng vỗ đất trên người, Sở Vân Hách vội vàng tìm kiếm, phát hiện không mang theo khăn, liền đem áo choàng mới lấy xuống xé ra một miếng vải, động tác ôn nhu lau cẩn thận mặt, mũi, miệng của nàng, giọng nói cũng dịu dàng an ủi: "Không có việc gì, Tiểu Sơ Tử đừng khóc, khóc nữa đất lại rơi vào miệng."

Chưa bao giờ, chưa bao giờ thấy hắn đối với một người ôn nhu như vậy, nhưng Sở Vân Hách lại không có cảm giác khó chịu, rất tự nhiên giống như bọn họ đã quen biết nhau nhiều năm, tựa như bọn họ là đôi nam nữ yêu nhau, đối với nữ nhân bình thường mà bản thân yêu, trong lòng tràn đầy sủng nịch.

"Ừ." Đoàn Cẩm Sơ mơ hồ không rõ đáp ứng một tiếng, ngoan ngoãn đứng yên để hắn lau chùi cho nàng, nhịn không được khóc thút thít, thân thể rung động.

Toàn thể bọn thị vệ cúi đầu mất tự nhiên, thần sắc khó chịu mà rối rắm, chuyện của chủ tử, bọn họ làm nô tài tự nhiên không dám dị nghị, nhưng mượn chuyện đêm nay mà nói, cho dù là ngốc tử đều có thể nhìn ra chủ tử đối với tên thái giám này rất đặc biệt, nhất là ánh mắt hắn nhìn Tiểu Sơ Tử, ôn nhu như nước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.