Bên ngoài Dự viên, Nghiêm Du mang theo mười tên thị vệ đang đứng khom lưng, chặn phía trước là hai gã thị vệ giơ hai cây đuốc chiếu sáng trưng bốn phía, trong đêm tối, Sở Vân Hách áo choàng khoác trên vai bay bay theo hướng gió, gương mặt tuấn tú như khắc lên một vẻ lạnh lẽo sắc bén, hai tròng mắt nén giận.
"Chủ tử, trên cánh tay ngài còn có vết thương, sao có thể cưỡi ngựa được ?"
Vẻ mặt Nghiêm Du kinh ngạc, trong ánh mắt có phần khó tin nhìn Sở Vân Hách.
Vốn thời tiết đầu hạ thì không cần loại áo choàng này, nhưng vì lo lắng cho Sở Vân Hách nhiễm phong hàn còn chưa hết, trên cánh tay lại còn mang vết thương, nên hắn đã dặn dò Cẩn nhi, buộc lại áo choàng cho Sở Vân Hách.
Đối với phản đối của Nghiêm Du, Sở Vân Hách không để ý, tâm tư của hắn lúc này đang tập trung suy nghĩ về chuyện khác , đó là hiện giờ Nhiếp Phong Nhiếp Huyền đã mang Tiểu Sơ Tử đi nơi nào? Nhớ lại lúc trước Nhiếp Huyền muốn giết Tiểu Sơ Tử, hiện tại bọn họ còn chưa hồi phủ, Tiểu Sơ Tử kia đến cùng còn sống hay chết?
Đôi mày nhíu lại, Sở Vân Hách không tự chủ được xiết chặt lòng bàn tay, đột
nhiên phát hiện, giờ phút này, nội tâm của hắn rất rất khẩn trương, rất là bất an, sợ rằng cái vật nhỏ xảo quyệt khả ái cười tươi như hoa kia, sẽ chết, sẽ cùng hắn người trời cách biệt vĩnh viễn.
Sở Vân Hách bỗng nhiên ngẩng đầu lên dứt khoát, hàm răng cắn chặt ra lệnh: "Nghiêm Du, phát đạn cho tín hiệu xanh, xác định phương hướng Nhiếp Phong Nhiếp Huyền!”
Nghiêm Du chấn động, ngờ nghệch một chút, lập tức lên tiếng trả lời, "Dạ, chủ tử!”
Ở một chỗ trên sườn dốc, mặt trăng nằm yên tĩnh, chỉ truyền đến mỗi một âm thanh là tiếng xẻng đào đất.
Qua một lúc, huyệt đạo tự động phá giải, Đoàn Cẩm Sơ vốn là đang ngủ, nên cho dù huyệt đạo đã tự giải khai, vẫn trong trạng thái ngủ như cũ, đột nhiên cảm giác trên người rất nặng, giống như có vật gì chặn trên ngực nàng, làm nàng không thể hô hấp, bản năng tay chân động đậy muốn đẩy đi trọng lực trên người, nhưng muốn cử động một chút cũng không được.
Cảm thấy bên dưới khó chịu, dù đang buồn ngủ Đoàn Cẩm Sơ cũng giãy dụa mắt mở to chậm rãi, mắt nhập nhèm buồn ngủ dại ra nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm nhận được một đống đất đang dần đổ xuống trên đầu trên mặt mình, bỗng nhiên, đầu óc trống rỗng lại đột nhiên bừng tỉnh!
Nhờ ánh trăng, Đoàn Cẩm Sơ đảo nhanh mắt nhìn lại khắp mọi nơi, lúc này mới phát hiện, thân mình của nàng lại bị chôn vào trong một cái hố to nằm trên sườn núi, mà hai tên hắc y nhân che mặt chính là đang cầm xẻng ra sức xúc đất vào hố, một chút một chút đổ lên rất nhanh trên người nàng, mà nàng hiện tại chỉ có mắt và miệng là có thể cử động, còn từ cổ trở xuống, toàn bộ đã muốn chôn xuống mồ, không thể động đậy dù chỉ một chút!
Chôn sống! Bọn họ đây là muốn chôn sống nàng!
Giờ khắc này nỗi sợ hãi lập tức ăn vào xương tủy nàng, đất cát ập vào người, cuốn lấy tứ chi của nàng, từng đống đất thủng thẳng rơi xuống trên đỉnh đầu, lại chầm chậm chảy xuống mũi, trong lỗ tai, trên mặt, ngoài miệng, giờ phút này, nàng cùng cái chết chỉ còn cách nhau một đường ngắn!
Tầm mắt dần dần bị đất che khuất, giữa lúc trí óc mông lung, một loại bản năng từ ý niệm cầu sinh nổi lên khiến cho Đoàn Cẩm Sơ lập tức hô to ra tiếng,
"Tại sao các ngươi muốn chôn sống ta? Tại sao ta lại ở chỗ này? Dừng lại! Mau dừng lại!"
Ở giữa đêm tối, đột nhiên vang lên tiếng quát tháo làm Nhiếp Phong Nhiếp Huyền kinh ngạc, hai người chỉ lo cúi đầu xúc đất thật nhanh nên không phát hiện Đoàn Cẩm Sơ tỉnh lại, vì thế, lập tức ngẩng đầu nhìn nàng, nhất thời dừng lại động tác xúc đất.
.
Vì bọn họ che mặt nên Đoàn Cẩm Sơ không nhìn rõ mặt, trời đêm lại quá tối, chỉ thấy đôi mắt họ lộ ra bên ngoài khăn che nhưng cũng không rõ lắm, thấy bọn họ nhìn nàng không nói lời nào, nàng liền khàn giọng quát: "Bọn đạo chích bọn chuột nhắt! Báo tên các ngươi cho ta, ta và các ngươi không thù không oán, tại sao các ngươi lại vào Bát vương phủ bắt ta? Nam tử hán đại trượng phu, dám làm sao không dám nhận?"
Hai người từ trên cao nhìn xuống Đoàn Cẩm Sơ, Nhiếp Huyền nghe lời nói của nàng đã muốn nổi giận, thân mình giật giật, định mở miệng nói chuyện nhưng bị Nhiếp Phong lôi kéo, cùng hắn lắc lắc đầu, sau đó lại bắt đầu tiếp tục xúc đất hướng đầu Đoạn cẩm Sơ quăng xuống, tốc độ làm lại càng nhanh hơn!
Miệng bị ăn đất, Đoàn Cẩm Sơ vô cùng khó chịu, nếu chiếu theo tốc độ này, phỏng chừng không tới năm phút đồng hồ đất sẽ đầy lên đến đỉnh đầu nàng, dưới tình thế cấp bách, Đoàn Cẩm Sơ cũng không quản miệng bị chát cát, nhìn thân hình bọn họ, đột nhiên trong đầu toát ra một ý tưởng, lập tức quát thử: "Nhiếp Phong Nhiếp Huyền, ta biết là các ngươi, các ngươi không cần che dấu!"
Quả nhiên, tiếng quát này làm động tác của hai người kia ngưng trệ một chút, kinh ngạc ngước mắt nhìn về phía nàng, biết chính mình một lời đã nói trúng, cũng biết được bọn họ là ai, Đoàn Cẩm Sơ nổi trận lôi đình, đầu óc nhanh chóng chuyển động, hiện tại nàng nếu muốn giữ mạng sống, trước hết phải kéo dài thời gian, hoặc là kích động cho bọn họ thả nàng, hoặc là chờ đợi Tiểu Xuyên Tử phát hiện không thấy nàng, tìm Sở Vân Hách tới cứu nàng, tuy rằng, lúc này đã hơn nửa đêm, khả năng Sở Vân Hách sẽ đến cứu nàng cơ hồ rất nhỏ, nhưng chỉ cần còn một chút
hy vọng, nàng cũng sẽ không buông tha!
"Nhiếp Phong Nhiếp Huyền! Các ngươi thật to gan! Chủ tử các ngươi đã nói không cho các ngươi đụng đến ta, các ngươi dám cãi lại mệnh lệnh của chủ tử, là muốn bất trung bất hiếu sao? Nhiếp Phong Nhiếp Huyền! Các ngươi dối chủ hại người, làm ra hành động vô sỉ này, nếu ta chết, dù có thành quỷ cũng sẽ không tha cho các ngươi! Không! Ta sẽ không tha cho Sở Vân Hách, hắn quản trị thuộc hạ không nghiêm khắc còn hại chết ta, nếu ta hóa thành lệ quỷ hàng đêm sẽ quấn quít lấy hắn, ta sẽ câu hồn phách của hắn, dẫn hắn cùng chết!"
Lời nói này sau khi thét lên, Nhiếp Phong Nhiếp Huyền lập tức rất sợ hãi, Nhiếp Huyền mở miệng cầu xin: "Tiểu Sơ Tử, người nào làm người đó chịu, ngươi có thể lấy mạng hai người chúng ta, nhưng không cho ngươi hại chủ tử của ta!"
"Hừ! Nô tài phạm sai, chính là lỗi của chủ tử! Ta quyết định chọn Sở Vân Hách rồi! Các ngươi không phải nói ta là mê hoặc hắn sao? Một khi đã như vậy, hắn bị ta mê hoặc, khẳng định sẽ cùng ta xuống Địa ngục !"
Trong lòng Đoàn Cẩm Sơ mừng như điên, giọng nói càng thêm phẫn nộ, từ cách nói của bọn họ đối với nàng, nàng đã đoán ra này hai người này đối với Sở Vân Hách rất trung thành và tận tâm, sở dĩ muốn giết nàng chôn sống nàng, cũng bởi vì lo lắng Sở Vân Hách sẽ đoạn tụ cùng thái giám là nàng, cho nên, nàng hiện tại sẽ đem chuyện này để trấn áp họ.
Nhiếp Phong mày nhíu lại, tay cầm xẻng chặt không buông, bọn họ không muốn một kiếm giết nàng, chính là không muốn làm nàng chảy máu, bởi vì chó săn của Bát vương phủ đối với mùi máu tươi đặc biệt mẫn cảm, tất cả đều đã được huấn luyện rất tốt, một khi chủ tử hạ lệnh mang theo chó săn tìm người, như vậy khẳng định sẽ bị tìm được, cho nên bọn họ mới lựa chọn chôn sống nàng, ai ngờ ——
Nhiếp Phong mặt âm trầm, xuống nước nhỏ, cắn răng nói: "Tiểu Sơ Tử, chủ tử đối với ngươi ân trọng như núi, nếu ngươi còn có chút lương tâm, không nên giận chó đánh mèo đối với chủ tử!"
"Chó tha cái ân trọng! Lão tử hiện tại bị thủ hạ của hắn chôn sống, lão tử còn phải cảm kích hắn sao?" Đoàn Cẩm Sơ nhất thời kích động, lời thô tục hiện đại cũng phun ra: "Ngươi nha, có phải mắt bị phân gà che có phải hay không? Lão tử ta làm sao thoạt nhìn lại giống yêu nghiệt chứ? Lão tử ta nếu như là yêu nghiệt, điều trước tiên là ta sẽ ăn thịt hai cái tên khốn khiếp nhà ngươi! Đồ tiểu nhân ti bỉ, không có tình người, hai người các ngươi sẽ không được chết tử tế đâu ! Lão tử ta nếu chết, cũng sẽ câu hồn hai người các ngươi cùng với hồn Sở Vân Hách, chúng ta bốn người vừa đủ làm một bàn đánh mạt chượt trong địa phủ!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]