Bên ngoài Dự viên, Nghiêm Du mang theo mười tên thị vệ đang đứng khom lưng, chặn phía trước là hai gã thị vệ giơ hai cây đuốc chiếu sáng trưng bốn phía, trong đêm tối, Sở Vân Hách áo choàng khoác trên vai bay bay theo hướng gió, gương mặt tuấn tú như khắc lên một vẻ lạnh lẽo sắc bén, hai tròng mắt nén giận.
"Chủ tử, trên cánh tay ngài còn có vết thương, sao có thể cưỡi ngựa được ?"
Vẻ mặt Nghiêm Du kinh ngạc, trong ánh mắt có phần khó tin nhìn Sở Vân Hách.
Vốn thời tiết đầu hạ thì không cần loại áo choàng này, nhưng vì lo lắng cho Sở Vân Hách nhiễm phong hàn còn chưa hết, trên cánh tay lại còn mang vết thương, nên hắn đã dặn dò Cẩn nhi, buộc lại áo choàng cho Sở Vân Hách.
Đối với phản đối của Nghiêm Du, Sở Vân Hách không để ý, tâm tư của hắn lúc này đang tập trung suy nghĩ về chuyện khác , đó là hiện giờ Nhiếp Phong Nhiếp Huyền đã mang Tiểu Sơ Tử đi nơi nào? Nhớ lại lúc trước Nhiếp Huyền muốn giết Tiểu Sơ Tử, hiện tại bọn họ còn chưa hồi phủ, Tiểu Sơ Tử kia đến cùng còn sống hay chết?
Đôi mày nhíu lại, Sở Vân Hách không tự chủ được xiết chặt lòng bàn tay, đột
nhiên phát hiện, giờ phút này, nội tâm của hắn rất rất khẩn trương, rất là bất an, sợ rằng cái vật nhỏ xảo quyệt khả ái cười tươi như hoa kia, sẽ chết, sẽ cùng hắn người trời cách biệt vĩnh viễn.
Sở Vân Hách bỗng nhiên ngẩng đầu lên dứt khoát,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-thai-giam-yeu-hau-dua-lanh-hoang/2468155/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.