Editor: DIEUTU
Lời này không kiêu ngạo không siểm nịnh, lại có lực, nói năng rất có khí phách!
Ánh mắt kiêu ngạo kia, con ngươi trong suốt như mắt Phượng Hoàng, dáng người so sánh với nam nhân lại quá mức nhỏ bé, bộ dáng ngẩng đầu ưỡn ngực, khí chất hồn nhiên tự có, đã khiến cho Sở Vân Lan, Sở Vân Trạch, Sở Vân Tinh nhướng mắt kinh ngạc, bình tĩnh nhìn Đoàn Cẩm Sơ, ánh mắt ngốc nghếch nửa ngày không thu về được!
Mà Sở Vân Hách, ánh mắt buông xuống nhưng lại lặng lẽ thoáng hiện ý cười, thậm chí khóe môi hơi nhếch lên, vì hắn không cách nào che dấu ý muốn bật cười, hắn cầm đũa lên, bắt đầu thưởng thức các món ăn tinh xảo trên bàn một cách tao nhã.
Qua một lúc lâu sau, Đoàn Cẩm Sơ đứng thấy mệt mỏi, mấy ngày nay vất vả, khiến cho nàng đi đứng đều cực kỳ tê mỏi, đầu óc dường như có chút không tỉnh táo, nhịn không được mở miệng phá vỡ sự yên lặng: "An Bình Vương gia uy vũ, hiện tại ta cực kỳ khâm phục ngươi, cực kỳ sùng bái ngươi, ngươi có thể cho ta ngồi xổm xuống một lát hay không, ta vừa mệt vừa đói đứng không nổi rồi!"
Sở Vân Trạch và Sở Vân Tinh âm thầm nuốt nước miếng, ba đạo hắc tuyến từ trên trán chảy xuống, thật muốn vươn ngón tay cái tán thưởng Đoàn Cẩm Sơ một tiếng, ngạo mạn!
"Hả?" Sở Vân Lan vừa hồi phục thần chí, trên mặt đẹp lại biến thành một màu đen, mắt liếc nhẹ qua Sở Vân Hách như gió thoảng mây bay, tuấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-thai-giam-yeu-hau-dua-lanh-hoang/2468139/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.