Trời còn chưa sáng, từng trận tiếng gà gáy chó sủa lọt vào tai, Đoàn Cẩm Sơ buồn bực kéo cái chăn dơ bẩn qua che đầu lại rồi tiếp tục ngủ tiếp, nhưng còn chưa ngủ thì móng vuốt đen của Tiểu Hắc Tử đã vỗ lên cái gò má trắng nõn như đậu hũ non của nàng, “Áo Đặc Mạn! Áo Đặc Mạn! Rời giường mau, bắt đầu làm việc rồi!”
“Ai nha, ngươi vỗ ta làm cái gì?” Đoàn Cẩm Sơ mở mắt, tức giận đẩy Tiểu Hắc Tử ra, trợn mắt nhìn hắn.
Tiểu Hắc Tử nhất thời luống cuống, cào cào tóc giải thích: “Đã bắt đầu làm việc rồi, nếu dậy muộn, chưởng quỹ sẽ trừ tiền công.”
“Trời còn rất tối a, chưởng quỹ muốn học Chu Bái Bì sao!” Đoàn Cẩm Sơ ngó bầu trời còn đen như mực ngoài cửa sổ, tức giận vỗ cái giường cứng, nửa đêm ngủ này, eo đều mỏi lưng đều đau, giường này so với cái giường dành cho thái giám trong cung của nàng còn cứng hơn!
“Chu. . . . . Lột da? Là ai a?” Tiểu Hắc Tử vừa mặc đồ vừa nghi hoặc cau mày.
“Một người bốc lột người làm khốn kiếp!” Đoàn Cẩm Sơ tức giận dẩu môi, buồn ngủ đến suýt chảy nước mắt, ở trên giường lại lằng nhằng một chút, mới căm tức xuống giường, hỏi vói giọng nặng trịch: “Nửa đêm thì có khách nhân đến ăn cơm không?”
“Để cho phòng bếp làm việc vặt.” Tiểu Hắc Tử rụt cổ lại, nhỏ giọng trả lời, thật không hiểu, tiểu huynh đệ tuấn tú như vậy sao lại đi làm tiểu nhị? Nhìn màu da kia, nhìn đôi tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-thai-giam-yeu-hau-dua-lanh-hoang/2468120/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.