Đoàn Cẩm Sơ khóc không ra nước mắt, ngước mắt, đối mặt với mặt của Tiêu Nhược Vân, cười so với khóc còn khó coi hơn, “Không có sao, đầu có chút choáng, đại khái là do đói.”
“Cái gì? Đã bao lâu muội chưa ăn cơm rồi hả?” Sắc mặt Tiêu Nhược Vân lập tức biến đổi, vội đưa tay ôm lấy hông của Đoàn Cẩm Sơ, để cho nàng tựa vào trên người của hắn rồi đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Sao thân thể muội yếu như vậy, như thế sao được? Muội không phải là từ Bát vương phủ đi ra ngoài sao? Tên Bát vương gia kia lên cơn chuyện gì thế? Chẳng lẽ phạt muội không cho phép muội ăn cơm?”
“Ách. . . . Không phải.” Đoàn Cẩm Sơ hạ mí mắt xuống, nghĩ đến Sở Vân Hách, phản xạ có điều kiện lập tức đẩy Tiêu Nhược Vân ra, liếc hắn một cái, nhanh chóng đi đến phía trước, hơi nhếch môi.
Nàng một chút cũng không muốn nhớ lại tên nam nhân trở mặt vô tình đó, nàng hận chết hắn! Sơ Vân Hách, tốt nhất là ngươi nên bệnh chết! Người nào quan tâm ngươi, người nào chú ý ngươi, người đó chính là khốn kiếp!
Trên mặt Tiêu Nhược Vân hiện lên một chút kinh ngạc, kinh ngạc nhìn bóng lưng của Đoàn Cẩm Sơ, trong nháy mắt, hắn không thể tin được đây chính là Cẩm nhi, đờ đẫn mấy giây, hắn lập tức bước nhanh đuổi theo, một tay kéo lấy cánh tay của nàng, cả người nghiêng qua ngăn nàng lại, rất là không vui chất vấn, “Cẩm nhi, tại sao muội lại xa cách ta?”
“Huynh, không phải là.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-thai-giam-yeu-hau-dua-lanh-hoang/2468110/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.