“Nhiếp Phong!” Sở Vân Hách chậm rãi mở miệng, ánh mắt kia cực kì lạnh lùng, con ngươi âm thầm liếc qua, lại lạnh thêm một phần, “Một đám nô tài ở ngoài cửa mà ngay cả một người cũng không cản lại được, lưu lại có ích lợi gì?”
Nghe vậy, Nghiêm Du và Nhiếp Phong đều cả kinh, tiếp theo vội vàng quỳ xuống, Nhiếp Phong cúi đầu chắp tay nói: “Chủ tử bớt giận! Nô tài sẽ lập tức xử trí những thủ vệ thất trách!”
Nghiêm Du cũng nói: “Chủ tử, thân thể quan trọng hơn, ngàn vạn lần đừng tức giận! Nô tài quản lý hạ nhân không nghiêm, xin chử tử trị tội!”
“Nghiêm trị không tha! Lui ra!”
“Dạ, nô tài cáo lui!”
Nghiêm Du và Nhiếp Phong lập tức chắp tay thối lui, lúc rời đi cũng tiện tay đóng cửa thư phòng lại.
“Tiểu Sơ Tử!”
Lạnh lùng gọi một tiếng, thức tỉnh Đoàn Cẩm Sơ đang ngốc trệ, vừa nhấc mắt đã thấy ánh mắt đáng sợ của Sở Vân Hách, thân thể của Đoàn Cẩm Sơ không khỏi run rấy, sau đó máy móc gật đầu, “Ta, ta đây.”
“Quỳ xuống!”
Sở Vân Hách đập tay lên bàn một cái, đôi môi của Đoàn Cẩm Sơ run rẩy, đôi tay run run cầm chén thuốc để lên bàn sách, sau đó sợ hãi quỳ xuống, Sở Vân Hách đứng lên, sắc mặt xanh mét quát: “Tự tiện đi vào phòng ngủ, phòng tắm của bổn vương thì thôi, bổn vương cũng không trừng trị ngươi, hôm nay gan lớn ngay cả thư phòng của bổn vương cũng dám xông vào, ngươi còn muốn làm gì?”
“Ta. . . .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-thai-giam-yeu-hau-dua-lanh-hoang/2468099/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.