“Không thể!” Sở Vân Hách trả lời gọn gàng dứt khoát, ngay cả suy nghĩ cũng không cần.
“Tại sao?” Đoàn Cẩm Sơ bực mình hỏi ngược lại, hắn đưa lưng về phía nàng nên không thấy được vẻ mặt của hắn, nàng quýnh lên nằm ở trên đùi hắn để nhìn mặt của hắn, vừa mới nhìn, bốn mắt nhìn nhau, hắn ngạc nhiên mở to hai mắt, sau đó khuôn mặt tuấn tú đen lại, “Tiểu Sơ Tử, ngươi không phải là thái giám sao? Tại sao lại bò lên giường của bổn vương rồi hả?”
“Ách, ta. . . . . . Ta nào có? Ngươi nói thật là khó nghe!” Mặt Đoàn Cẩm Sơ đỏ lên, vội ngồi dậy đứng ngay ngắn, sau đó không đợi hắn nói thêm cái gì nữa, liền 囧 vội vàng chạy ra gian ngoài, nhảy phốc lên giường, giũ chăn ra trùm kín đầu.
Sở Vân Hách nghe động tĩnh ở sau lưng, bật cười hơi nhếch môi, rồi sau đó nhắm mắt lại trầm trầm ngủ.
Hôm sau.
Vào sáng sớm, một luồng ánh mặt trời đầu tiên chiếu vào cửa sổ, cảm thấy có chút chói mắt nên Đoàn Cẩm Sơ trở mình, kết quả “Bịch!” một tiếng rơi xuống đất, vừa rơi xuống, toàn bộ con sâu ngủ lập tức chạy mất, mở mắt ra thì nhìn thấy mình chật vật, tức giận khẽ cắn răng bò dậy, vừa ngẩng đầu lên lại thấy Sở Vân Hách đang dựa vào tấm bình phong, khóe miệng chứa đựng nụ cười, hài hước nhìn nàng.
“Nhìn cái gì vậy?” Đoàn Cẩm Sơ tức giận gầm nhẹ, lại nhìn một cái, thấy Sở Vân Hách vẫn còn mặc áo lót màu trắng trước lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-thai-giam-yeu-hau-dua-lanh-hoang/2468096/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.