Gió đêm quất vào mặt, thổi sợi dây đỏ trên mũ đung đưa trái phải, Đoàn Cẩm Sơ đưa tay xoa nhẹ mắt, ngẩng đầu, trong lúc lơ đãng nhìn Sở Vân Hách đang trầm ngâm suy nghĩ, nhịp tim không khỏi tăng nhanh, sườn mặt của hắn rất là đẹp, hàng lông mày rậm, môi hơi mỏng, ngũ quan hoàn mỹ gần như không có một chút khuyết điểm, chẳng qua là, sắc mặt kia. . . . . .
“Ai nha, ngươi mau mau trở về phòng nghỉ ngơi đi, không thể lại cảm lạnh!” Đoàn Cẩm Sơ đột nhiên nghĩ đến hắn còn bệnh, vội vàng đứng lên nói.
“Không có sao, một chút bệnh ấy không tính là cái gì.” Sở Vân Hách khẽ ghé mắt nhìn Đoàn Cẩm Sơ, nhẹ giọng nói.
“Nói bậy! Lúc nãy còn nóng rần lên!” Đoàn Cẩm Sơ tức giận trợn mắt, nhón chân lên, đưa tay sờ trán của hắn, chân mày buông lỏng một chút, “Hiện tại nhiệt độ mặc dù bình thường, vậy cũng không thể không xem ra gì, ngươi nhanh đi về, sáng sớm ngày mai còn phải tiếp tục uống thuốc, phải đợi đến khi bệnh hoàn toàn khỏi, mới có thể dừng thuốc, biết không?”
“Tiểu Sơ Tử. . . . . .” Thân thể Sở Vân Hách cứng đờ, ngẩn người nhìn Đoàn Cẩm Sơ thu tay lại, sau đó tức giận với hắn, ánh mắt kia ân cần, độ ấm của lòng bàn tay. . . . . . Hồi lâu, hắn nghe thấy mình đang nói, “Tiểu Sơ Tử, tại sao ngươi cùng với những thái giám khác không giống nhau?”~~Truyện chỉ đăng tại DDLQĐ~~~
Đoàn Cẩm Sơ ngẩn ra, cau mày nói: “Tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-thai-giam-yeu-hau-dua-lanh-hoang/2468092/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.