“Ti ——”
Đoàn Cẩm Sơ hít một ngụm khí lạnh, bị buộc nghiêng đầu qua, nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Sở Vân Hách, điềm đạm đáng yêu cầu khẩn nói: “Bát đại gia, nô tài không dám chạy, xin ngài giơ cao đánh khẽ, không cần vặn lỗ tai của nô tài nữa, được không? Nếu vặn nữa, sẽ rớt a!”
“Phải không?” Ánh mắt Sở Vân Hách chợt lóe, buông tay ra, xoay người đi dọc theo đường nhỏ trải đá cuội tới Dự Viên, vừa đi vừa nói: “Xem ra chiêu vặn lỗ tai này dùng rất được, bổn vương sẽ đem nó áp dụng trên người ngươi thường xuyên!”
“Ừ? Không cần, không cần đi!” Khóe miệng Đoàn Cẩm Sơ giật giật, không nhịn được đề cao âm điệu, nhanh chóng đi theo, tiếp tục thành khẩn nói xin lỗi, “Thật xin lỗi a Bát đại gia, nô tài thật sự biết sai rồi, nô tài. . . . .”
“Ngươi tới rừng đào làm gì? Bát vương phủ là địa phương mà ngươi có thể tùy ý đi lại sao?” Sở Vân Hách lười nghe nàng nói nhảm, trực tiếp cắt đứt hỏi.
Đoàn Cẩm Sơ chần chờ một chút, nghiêm túc nói: “Cái này. . . . . Bát đại gia, nô tài là đặc biệt tìm đến ngài! Ừ. . . . Nô tài muốn cám ơn ngài đã cho nô tài ngủ giường tốt, ăn cơm ngon, còn khoan dung độ lượng tha thứ cho sự bất kính của nô tài.”
Nghe vậy, đột nhiên Sở Vân Hách dừng lại bước chân, tay phải nắm chuôi kiếm đang không ngừng siết chặt, chậm rãi nghiêng đầu lại, nhìn Đoàn Cẩm Sơ, nâng lên môi mỏng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-thai-giam-yeu-hau-dua-lanh-hoang/2468069/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.