Editor: Họa Đến Vô Tình
Vĩnh Lạc cung.
Trong tẩm cung, có xây một tòa Phật đường nho nhỏ, trước Phật đường sắp đặt một cái linh bài, thượng thư: Thiên Tố quốc Anh Tông Cảnh Phong đế đau lòng dâng linh vị ái phi Lê thị.
Đứng yên trước linh vị một vị lão nhân đã gần đất xa trời, khoảng sáu mươi tuổi, tóc mai hai bên đã hiện hoa râm, mặc một bộ long bào màu vàng sáng, khẽ khom người, bình tĩnh nhìn linh vị kia, trong mắt hiện lên niềm thương nhớ vô hạn.
“Nhi thầm tham kiến phụ hoàng!”
Sở Vân Hách đi tới sau lưng, trên tay bưng khay nhẹ nhàng quỳ xuống, lạnh nhạt mở miệng.
“Tại sao là ngươi?” Sở Mộc Viễn không quay đầu lại, nhưng là trong lời mang theo chất vấn cùng không vui.
Nghe vậy, thân mình Sở Vân Hách không động, cúi đầu, khóe môi thoáng gợi lên một chút độ cong, tựa tiếu phi tiếu, tiếng nói vẫn lạnh nhạt như trước, không nóng không lạnh, “Nhi thần chỉ là trùng hợp đi ngang qua, hương giấy cống phẩm ở chỗ này, nhi thần không dám quấy rầy phụ hoàng, nhi thần xin cáo lui!”
Dứt lời, tự đứng lên, đem khay giao cho thái giám tổng quản đang đứng một bên, sau đó quay người lại, đi ra ngoài điện.
“Vân Hách. . .Sở Vân Hách. . .Trẫm sẽ không tha thứ cho ngươi. . .Vĩnh viễn sẽ không!”
Tiếng nói của Sở Viễn Mộc từ sau lưng vang lên, giọng điệu có chút trống rỗng, có chút nỉ non, lại có chút đè nén mang theo đau khổ…..cùng mâu thuẫn.
Sở Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-thai-giam-yeu-hau-dua-lanh-hoang/2468021/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.