Chân núi Vân Chân sương mù lượn lờ, có một hồ nước minh tú như gương, ở nơi ấy để lại rất nhiều ký ức vừa tươi đẹp mà lại vừa thương tâm của Thu Thủy.
Đáng nhẽ trước khi toàn bộ phong ba yên lại, hắn không muốn đến đây, để tránh chuyện thấy cảnh thương tình. Thế mà hôm nay như trước, hắn mang Ngọc Lân xuống núi đến đây. Không phải là vì khơi lại mộng xưa, chẳng qua là muốn tìm một đáp án mà thôi.
Tựa sát vào lòng nhau, nhiệt độ cơ thể xuyên thấu qua y phục mỏng manh trên người đối phương truyền đến, hai người lại có chút say đắm:”Ta có chút vẫn hi vọng Ẩn Kỳ không xuất hiện…” Ngọc Lân ngồi trên đùi Thu Thủy, tay vịn trên cổ hắn nói:”Chúng ta hai người luôn ở cạnh nhau như vậy thật tốt biết bao.”
Thu Thủy cười cười, không nói gì thêm.
Hắn quả thực không hy vọng Ẩn Kỳ xuất hiện, bởi vì đó là lúc hai người bọn họ chiến đấu một mất một còn. Thế nhưng Ngọc Lân không nghĩ như vậy.
Muốn làm cho một người hiện thân, cách tốt nhất chính là đem thứ hắn rất muốn ra dụ dỗ hắn.
Ngọc Lân chính là nghĩ như vậy, mới mạo hiểm xuống núi, chờ cá lớn cắn câu tới bắt nó.
Ẩn Kỳ, cho dù ngươi bị lừa cũng tốt, không bị cũng chẳng sao, nhưng cơ hội của ngươi cũng chỉ có một lần này thôi!
Quả nhiên, đây không phải là nơi an toàn để nói chuyện yêu đương.
Ngay lúc hai người sắp nhu tình mật ý mà đắm say với nhau, một trận gió kỳ dị nổi lên. Nếu Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-ta-than/202483/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.