Gọi cũng không ra tiếng nữa, hai mắt Thu Thuỷ đã bị sương đêm làm mờ mịt, mọi thứ trước mắt đều như mơ mông lung mà không chân thật.
Mọi thù hận, trong giờ khắc này hoàn toàn biến mất, không để lại chút tung tích. Trong lòng bắt đầu kích động, tất cả đều là nhớ nhung và nhớ nhung… Hắn chưa bao giờ biết mình vốn dĩ muốn gặp người trước mắt như vậy, cứ đến mỗi tối, trong đầu không hoạ ra bóng hình y sẽ không ngủ được!
Hóa ra Hạ Thu Thủy hắn, so với chính mình tưởng tượng thì yếu đuối hơn rất nhiều!
Hắn muốn y, cho dù bây giờ các sư huynh đệ quay về khiển trách hắn cường liệt!
Thân thể không tuân theo mệnh lệnh của trí óc, hắn như dã thú lướt đến trước mặt thân ảnh màu đen, giống như muốn nhu nát y gắt gao ôm y khảm vào lòng.
Nỗi lòng quá mức sục sôi sắp đoạt đi hơi thở của hắn! Hắn chỉ có thể khàn giọng gọi tên người trong lòng, có cơ hội được thở ra, thở thật sâu khiến nỗi nhớ của hắn lại rõ đến phát cuồng!
“Ngọc Lân!…”
Nghe được tiếng gọi này, viền mắt Ngọc Lân cũng kìm không được ươn ướt.
Chờ tiếng gọi này, chờ đã lâu lắm, chờ đến rất khó khăn…
“Ngọc Lân… Ta…” Rất nhớ ngươi!
Thế nhưng Thu Thuỷ chung quy vẫn không nói ra, chỉ để lệ rơi xuống ngực đọng lại thành nhớ nhung
Trở tay ôm hắn, Ngọc Lân rốt cục mở miệng:”Ta… Nhớ ngươi!”
Rõ ràng là lòng chỉ có mỗi đối phương, nhưng liều chết không chịu gặp mặt nhau. Rõ ràng là c ả hai yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-ta-than/202481/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.