“Giáo chủ, Hàn Anh cả gan xin giáo chủ truyền đạt mệnh lệnh, tập hợp hàng ngũ binh lực của bản giáo ở vùng lân cận núi Vân Chân mai phục từ lâu, một lần tiêu diệt Vân Chân Phái!”
Sau khi nghe xong chuyện giáo chủ đối với Vân Chân Phái, Hàn Anh phi thường kinh hãi, chính là làm ra loại phản ứng này.
Giáo chủ nghe vậy, chỉ là nhẹ nhàng cười một cái, tiếp tục nhàn nhã thổi lương trà trong tay y.”Đem Vân Chân Phái tiêu diệt rồi, tai mắt bè cánh của các đại môn phái ẩn núp giáo ta cũng sẽ không lập tức biến mất. Ngược lại, bứt dây động rừng, kinh động bọt chuột nhắt này, đối với giáo ta trăm phần hại không một phần lợi.” Y nói.
Vậy ý của giáo chủ ngài là làm sao? Chung quy không thể mặc cho những người đó ẩn vào tùy ý làm hại, thậm chí nguy hiểm cho an toàn của giáo chủ!”
Hàn Anh sầu lo là có lý. Thế nhưng chuyện huống hồ đã càng ngày càng không ổn, vì sao giáo chủ còn có thể có vẻ khí định thần nhàn(1) như vậy, như là chưa từng có một chút vấn đề nào từng phát sinh?
(1) Ở đây gồm có ba nghĩa:
1. Tâm tình bình thản, bình tĩnh, thái độ lãnh tĩnh.
2. Thong thả. Kiểu hơi thở trong lòng được kéo ra mềm mại.
3. Để tâm một chút thưởng thức nơi nào đó. Hoặc ngừng tư tưởng trong lòng, tư duy hoạt động.
“Vân Chân Phái… Nó còn có giá trị lợi dụng.” Giáo chủ bắt tay vào thưởng thức chén trà *** xảo, thản nhiên tự đắc nói,”So với không thấy rõ tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-ta-than/202478/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.