“Các hạ liệu có nể mặt ta mà uống môt chén không?”
Hắn giơ lên một chén rượu.
“Ta không uống nữa.”
Còn uống nữa, người nào đó sẽ tức chết mà về không tha cho nàng mất.
Chỉ một câu bốn chữ, nhưng Tô Viêm Thành vẫn cảm thấy một sức ép gì đó rất lớn từ vị các hạ này nên dù bị từ chối nhưng cũng không dám nói thêm gì nhiều.
“Vô Ưu các hạ, liệu ngươi có thể triệu hoán ra Bồng Linh Thánh Điểu trong truyền thuyết đó cho chúng ta chiêm ngưỡng không?”
“Dạ Noãn, không được hồ nháo!”
Hoàng thượng vừa nghe thấy vậy liền lập tức lên tiếng ngăn cản Dạ Noãn nói tiếp, lỡ may Vô Ưu không vừa lòng thì…
“Bồng Linh Thánh Điểu dù triệu hoán thú của ta nhưng cũng là thánh thú siêu cấp, không phải mấy diễn viên tuồng kịch ngoài kia mà ngươi thích thì xem không thích thì thôi.”
Vô Ưu lạnh lùng.
“Vô Ưu đại nhân nói chí phải.”
Bỗng một giọng nói yểu điệu vang lên, một nữ nhân thướt tha trong y phục xanh lam đi đến.
“Công chúa điện hạ, người không thể tuỳ hứng như thường ngày được. Làm Vô Ưu đại nhân tức giận thì hậu quả người không gánh được đâu, còn gây ra nhiều hệ luỵ cho người khác.
Giọng điệu ẩn ý mang tính chế giễu.
Dạ Noãn chán ghét nhìn cô ta.
“Tô Diệu Diệu, ngươi dám ý kiến nhiều với bổn công chúa?”
“Ta không dám.”
Tô Diệu Diệu là con gái cưng của An quốc công, ỷ mình có chỗ dựa mạnh và quyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-ta-phi-than-vuong-de-nhat-doc-sung/2921548/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.