“Phượng, Phượng Cửu? Sao nàng lại đến đây?” Bạch Nhược Phi vừa nhìn thấy nàng, liền đứng lên, vốn dĩ thần sắc khẩn trương nay càng thêm khẩn trương hơn.
“Ta đến để tìm Diệp Tinh.” Khóe môi nàng cong lên, nhìn về phía Diệp Tinh: “Ta tìm muội có việc.”
Nghe vậy, Diệp Tinh đứng dậy cáo từ với Bạch Nhược Phi, đi về phía Phượng Cửu, sau khi theo nàng đi tới một chỗ không có người, mới hỏi: “Chúng ta không bắt cô ta đến chỗ giáo huấn sao?”
“Không cần không cần, ta có cách giải quyết tốt hơn.” Nàng cười híp mắt, ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo nàng ta đến gần một chút.
Thấy vậy, Diệp Tinh tiến lại gần, ghé đôi tai vào, vừa nghe Phượng Cửu nói nhỏ vừa gật gật đầu: “Ừ, ta biết rồi, vậy bây giờ ta đi ngay.” Nói xong liền xoay người rời đi.
Không bao lâu, Phượng Cửu lại đi đến chỗ của Bạch Nhược Phi, trực tiếp điểm huyệt hôn mê rồi vác đi.
Bên ngoài cửa viện của Linh Viện, Bạch Nhược Phi hai tay bị trói lại treo ở giữa trụ cửa thạch hai chân cách đất một thước, cô ta đang hôn mê, bị treo đong đưa, dây thừng buộc hai tay phải chống đỡ toàn bộ trọng lượng cơ thể, vì vậy, hai tay của cô ta bị xước đến chảy máu.
“Đây không phải Bạch Nhược Phi hay di bên cạnh Diệp Tinh sao? Sao lại bị treo ở đây?”
“Đúng là Bạch Nhược Phi rồi, sao cô ta lại hôn mê?”
“Là ai đã treo cô ta ở đây? Có phải cô ta đã đắc tội ai đó không?”
Các học tử ở xung quanh Linh viện tụ tập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-quyen-ru-quy-y-chi-ton-thien-y-phuong-cuu/1255801/chuong-703.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.