Đầu bếp kia nhắm mắt hít một hơi thật sâu ngửi hương vị của món canh hầm tản ra trong không khí, gương mặt say sưa.
Phượng Cửu nghe thấy lời đó khóe miệng giật một cái vội vàng đậy nắp chung lại nàng lấy thứ gì cũng nhiều hơn một phần, đoán chừng là cho mỗi đạo sư các phần như nhau, chỉ có cực ít những thứ chỉ có một phần, như những thứ chỉ có một phần kia, nàng cũng không dám lấy hết chỉ đành lấy một nửa.
Cuối cùng nàng múc đầy một bát cơm rồi mới lặng lẽ trốn ra phía sau...
“Hử? Viện phó bảo hầm chân giò sao lại chỉ còn một cái?”
“Nhung hươu xào nấm của hiệu trưởng sao lại ít hơn phân nửa? Ta nhớ rõ ràng là một đĩa đầy cơ mà.”
Nghe thấy lời của đầu bếp kia, vị đầu bếp còn lại cười nói: “Có phải là do ngươi bận rộn mà quên không? Nơi này không ai dám đến làm loạn, càng huống hồ có hai chúng ta ở đây vào nhà bếp trộm thức ăn càng không thể nào.”
Phải biết rằng hai người họ tuy là đầu bếp nhưng cũng là tu vi Trúc Cơ ai dám ngay dưới mắt họ vào nhà bếp trộm thức ăn?
“Ừm, cũng phải, có lẽ là do ta nhớ nhầm.” Đầu bếp kia cười lắc đầu đến chung canh lớn kia xem xem. Lúc mở ra lại thấy đến cả hơi cũng không bốc lên không khỏi kinh ngạc, vẻ mặt kỳ quái cúi xuống trông lửa.
Hắn nhớ kỹ canh này lúc nãy đã được rồi, chỉ là vẫn hâm nóng sao bây giờ ngay cả hơi nóng cũng không còn?
Còn bên kia sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-quyen-ru-quy-y-chi-ton-thien-y-phuong-cuu/1255748/chuong-650.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.