Ông lão ngẩng lên liếc nhìn nàng rồi đứng dậy đi vào trong bếp, không lâu sau thì bưng một chén cháo đi ra, để xuống trước mặt ông rồi lại đẩy chút đồ ăn vặt trước mặt mình ra, cũng chẳng nói gì khác mà lại tiếp tục cắm đầu vào ăn.
Phượng Cửu thấy vậy có chút ngạc nhiên, đi lên phía trước rồi ngồi xuống, nhìn bát cháo trước mặt có vẻ là cháo trắng nhưng ở giữa lại thả vào vài viên hạt sen màu xanh khiến cho bát cháo tỏa ra hương sen thơm lừng: “Cho ta sao?”
Ông lão cũng không đáp lại, Phượng Cửu cũng không đợi ông trả lời liền cầm thìa lên ăn hai thìa cháo, lúc nàng múc viên hạt sen màu xanh kia lên nhìn đi nhìn lại rồi hỏi: “Hạt sen này vẫn chưa chín đúng không? Tại sao lại có mùi hương sen nồng đậm đến vậy?”
Vừa nói nàng vừa đút viên hạt sen màu xanh kia vào miệng nhai nhưng lại nhăn mày: “Quả nhiên là chưa chín hơn nữa còn rất cứng, cắn mãi không ra!”
Nàng nhai nó trong miệng một lúc nhưng thực sự vẫn không vỡ ra được, nhưng mùi vị của hạt sen này thực sự rất nồng, vì thế lại thấy lông mày nàng dãn ra cười nói: “Thơm quá, không nhai được vậy thì nuốt luôn vậy! Không được lãng phí!”
Nghe vậy, ông lão ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy nàng nuốt luôn hạt sen vào bụng nên ánh mắt hơi di chuyển, cũng chẳng nói gì mà lại tiếp tục ăn bát cháo trước mặt ông.
Phượng Cửu mò đi mò lại trong chén cháo rồi hỏi: “Sao lại chỉ có một viên hạt sen thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-quyen-ru-quy-y-chi-ton-thien-y-phuong-cuu/1255715/chuong-617.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.