“Phượng gia đi vào thì sẽ biết.” Quản gia cười nói rồi đột nhiên đứng lại không tiếp tục bước về phía trước nữa, bởi vì trước mặt là phòng khách rồi.
Thấy vậy, Phượng lão thái gia chắp tay đi về phía trước, khi bước vào phòng khách, lúc ngước mắt nhìn vào phòng khách, cái nhìn đó khiến ông sợ tới mức cả người nhảy dựng lên. Đối diện với đôi mắt đang cười dịu dàng kia, cả khuôn mặt của ông bỗng đỏ ửng lên rồi chạy thẳng ra ngoài, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
“Gia...”
Phượng Cửu ngạc nhiên, nàng mới đứng dậy gọi một chữ, mới nhìn thấy gia gia nàng, nhưng ông ấy lại...bị nàng dọa cho chạy mất sao?
“Lẽ nào ta hóa trang quá khác sao? Lại khiến gia gia bị dọa tới mức đó sao?” Nàng cau mày, sờ sờ một tay lên mặt, nhìn Hiên Viên Mặc Trạch với sắc mặt kì quái.
“Ha ha, Tam Nguyên ấy à, vẫn luôn cảm thấy không xứng với Tố Tích, cảm thấy bản thân mình đã già rồi mà Tố Tích thì vẫn còn quá trẻ. Có lẽ đột nhiên gặp ngươi ở đây nên trong nhất thời vẫn chưa chuẩn bị tốt đó mà!” Lâm Bác Hằng cười cười, đứng dậy bất đắc dĩ nói: “Ta dẫn các ngươi tới tiểu viện của ông ấy nhé! Ông ta nhất định là đang trốn đi không dám gặp ai cả.”
Nghe thấy vậy, Phượng Cửu ngẩn người, tiện đà liếc Khôi Lang một cái, nghĩ đến lời nói khi đó của hắn, không nhịn được mà bật cười: “Không ngờ gia gia gặp ta, vui vẻ chẳng thấy đâu lại hoảng sợ đến như vậy! Chà! Cái này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-quyen-ru-quy-y-chi-ton-thien-y-phuong-cuu/1255666/chuong-568.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.