Nghe xong lời này, Khôi Lang luôn chờ ở một bên lên tiếng: “Không phải đâu, Cửu công tử, ngươi đừng hiểu lầm, không phải chủ tử ta mang về, mà là nữ nhân đó tự theo về.”
Phượng Cửu hiếu kỳ: “Quen nhau sao?”
Không biết nàng ta là ai mà lại dám ngồi cạnh đại thúc, lá gan cũng đủ lớn.
“Nàng là đạo sư của học viện Tinh Vân, luôn ái mộ chủ tử, nghe nói cũng là thế gia từ quốc gia cấp ba đi ra, không hiểu sao lại luôn quấn lấy chủ tử nhà ta.”
Nói đến đây hắn vội vàng cam đoan: “Nhưng trước giờ chủ tử ta vẫn lạnh lùng với nàng ta, ngươi đừng hiểu lầm.”
“Hiểu lầm?”
Ánh mắt nàng khẽ chuyển động, nhìn về phía hai người đang uống trà phía dưới, thấy Lăng Mặc Hàn không đuổi nữ nhân kia đi, khóe môi nàng nhếch lên một nụ cười quỷ dị.
“Ta sẽ không hiểu lầm đâu.”
Nói xong nàng cười híp mắt đi xuống dưới.
Lăng Mặc Hàn đang uống trà cũng cảm thấy mong đợi, hắn rất muốn biết, nếu nàng nhìn thấy có nữ nhân quấn lấy hắn thì nàng sẽ xử lí thế nào.
Ăn dấm chua sao? Chuyện này có lẽ không có khả năng, nữ nhân như nàng căn bản không biết dấm là thứ gì.
Vui vẻ? Ừ, cũng có thể, có khi còn liều mạng đem hắn bán ra ngoài…
“Mặc Hàn, nhà ta ở ngay đây, ngươi đã tới nơi này thì không bằng sang nhà ta ở đi, làm gì có khách điếm nào thoải mái bằng ở nhà?” Nữ tử nhẹ giọng thì thầm, trong đôi mắt đẹp tỏa ra tia sáng.
Nàng không nghĩ tới nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-quyen-ru-quy-y-chi-ton-thien-y-phuong-cuu/1255633/chuong-535.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.