Trong bữa cơm, Lăng Mặc Hàn không ngừng gắp thức ăn cho Phượng Cửu, Kha hội trưởng chăm chú ăn, cả bữa ăn đều âm thầm quan sát Phượng Cửu và Lăng Mặc Hàn, không quan tâm đến đồ ăn trên bàn, chỉ tập trung gắp ăn cho có lệ, không rõ mùi vị.
Phượng Cửu thấy Lăng Mặc Hàn ở đây, Kha hội trưởng luôn thấp thỏm không yên, vì vậy mỉm cười, nói với Lăng Mặc Hàn: “Đại thúc, hay ngươi ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm đi.”
Nghe vậy, Lăng Mặc Hàn liếc mắt nhìn nàng, sau đó nhìn sang Kha hội trưởng đang ngoan ngoãn ăn cơm bên cạnh.
Dưới ánh mắt của hắn, Kha hội trưởng vội vàng nói: “Ta… chuyện này… Hay là để…”
Lời còn chưa nói xong, chỉ thấy Lăng Mặc Hàn đã đứng lên, không nói gì, đi thẳng ra ngoài.
“Kha hội trưởng, ngươi thả lỏng một chút, đừng lo lắng quá.”
Phượng Cửu bật cười, đường đường là hội trưởng chợ đen mà lại bị Lăng Mặc Hàn dọa đến mức đứng ngồi không yên. Nhưng mà uy áp trên người Lăng Mặc Hàn đúng là không thể so với người bình thường, vô cùng đáng sợ.
Kha hội trưởng xấu hổ cười, chậm rãi thả lỏng, sau đó vươn tay ra.
Phượng Cửu xem mạch xong, lông mày hơi nhíu: “Thân thể Kha hội trưởng rất tốt, không ốm đau, không thể thăng cấp lên bởi vì trong người có vết thương cũ chưa khôi phục, cản trở ngươi thăng cấp. Có phải cứ cách một khoảng thời gian thì phần bụng dưới sẽ nhói đau không?”
Nghe được lời của Phượng Cửu, Kha hội trưởng giật mình: “Đúng vậy! Chỗ đó thỉnh thoảng sẽ nhói đau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-quyen-ru-quy-y-chi-ton-thien-y-phuong-cuu/1255629/chuong-531.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.