Ba gã khảo sư trừng trừng mắt, nhìn chằm chằm hình bóng của thiếu niên rời khỏi, mãi đến khi biến mất mới quay đầu nhìn về phía lão, một người trong đó ngây ngốc hỏi: “Thật, thật sự phải giữ bí mật sao?”
Lão vừa nghe, ánh mắt trừng lên: “Cái gì gọi là thật phải giữ bí mật chứ? Lẽ nào lời ta nói là lừa gạt hắn sao? Bảo mật! Ba người các ngươi, việc này tự mình biết là được rồi, ai hỏi cũng đừng tiết lộ ra ngoài!”
“Được, được.” Ba người vội vã đáp, lau mồ hôi lạnh. Không cần lão nói bọn họ cũng biết đắc tội với một dược thánh là chuyện rất kinh khủng.
Đắc tội với dược thánh, bọn họ muốn rat ay với người nào cũng không cần đích thân ra tay, chỉ cần cầm một chai dược tễ trực tiếp để một tên mạnh đi làm là được rồi. Chuyện như vậy, bọn họ gặp quá nhiều rồi, cũng không dám thêm phiền toái.
Mặt khác, tâm tình Phượng Cửu rất tốt, nàng hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt chuyển động rơi vào nơi trà lâu không xa, cất bước hướng về bên đó.
Chưa vào trà lâu, Lãnh Sương và Lãnh Hoa đã ra đón.
“Chủ tử, ngươi đã về rồi! Mệt mỏi không ạ? Nhanh vào trong quán trà nghỉ ngơi một chút.”
Lãnh Sương chỉ lẳng lặng nhìn nàng, trong ánh mắt có vui mừng. Mà trên mặt Lãnh Hoa thì mang theo ý vui mừng cười tươi, một bên hỏi nàng vào kiểm tra lâu lâu như vậy có mệt không, một bên ở phía trước dẫn đường, đưa nàng đến lầu hai đã được Diêm chủ bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-quyen-ru-quy-y-chi-ton-thien-y-phuong-cuu/1255624/chuong-526.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.