Ba vị khảo sư kia nhìn Vu lão một cái, trong lòng nghi hoặc. Tuy là Vu lão đối xử với người khác đều hòa ái dễ gần, nhưng thiếu niên áo hồng này mới chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi thôi! Vậy mà có thể để ông ấy gọi một tiếng tiểu hữu, kiểu đối đãi như vậy thực sự khiến họ nghĩ không thấu.
Hơn nữa, nghe lời nói của Vu lão, nhìn thái độ của ông ấy cứ như thể cảm thấy thiếu niên này thực sự có thể luyện ra được dược tễ cấp bậc dược thánh vậy, hơn nữa chẳng qua chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi mà thôi, vậy mà lại kinh động đến Thái Thượng trưởng lão.
Lúc này, không cần nói bọn họ cũng biết, thái thượng trưởng lão nhất định cũng đang quan sát màn khảo hạch này.
Vì vậy, bọn họ giấu tâm trạng đi, nhìn về hướng thiếu niên áo hồng, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc.
Động tác xử lí linh dược của thiếu niên đó vô cùng thuần thục, không nhanh không chậm rất tao nhã. Nghĩ đến điều này, trên mặt của bọn họ hiện lên một tia cổ quái, tao nhã ư? Sao bọn họ lại có thể cảm thấy như vậy nhỉ? Mặc dù cảm thấy hai chữ đó không nên xuất hiện ở đây nhưng cứ nhìn động tác, tinh thần, cử chỉ của thiếu niên đó đều toát ra một sự tao nhã, tất cả những hình ảnh đó nhìn lại thì chính là một bức tranh cảnh đẹp ý vui.
Thiếu niên áo hồng đó khuôn mặt tuấn mĩ, vẻ mặt chăm chú nhưng động tác lại lộ ra vẻ tao nhã, mỗi mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-quyen-ru-quy-y-chi-ton-thien-y-phuong-cuu/1255620/chuong-522.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.