Phượng Cửu chớp mắt đầy vô tội, nghiêm túc nói: “Ta thật sự đến thi huy hiệu dược thánh! Phí mà ta nộp cũng là phí khảo hạch dược thánh!”
Thì ra bọn họ thấy nàng nhỏ nên cảm thấy nàng đến để chơi sao?
Vị khảo sư trước đó giúp nàng đăng kí lúc đó cũng dùng ánh mắt không tán thành nhìn Phượng Cửu, nhưng nhìn thấy khuôn mặt thiếu niên vô tội đó, sắc mặt nghiêm túc đó nên trong lòng cũng dìu dịu rồi mới trầm giọng hỏi: “Ngươi có huy hiệu dược tông chưa?”
Phượng Cửu lắc đầu: “Chưa có.”
“Huy hiệu đại dược sư thì sao?”
“Chưa có.” Nàng lại lắc đầu lần nữa.
Vị khảo sư đó nghe xong thì mặt cũng hiện lên nét không vui, nhưng vẫn hỏi tiếp: “Vậy huy hiệu dược sư thì sao?”
“Cũng chưa có! Ta chưa từng thi, đây là lần đầu tiên ta đến dược tễ công hội.” Mặc dù nàng biết luyện dược nhưng thật sự là không có mấy cái huy hiệu đó! Nếu có rồi thì nàng còn từ xa xôi chạy tới đây làm gì?
Mà nghe xong lời nói của phượng Cửu hai vị khảo sư còn lại cũng không nén được giận nói: “Ngay đến dược sư ngươi còn chưa đạt được, thì thi dược thánh cái gì chứ? Còn nói là không phải bị điên sao? Đây rõ ràng là muốn làm dược thánh đến phát điên rồi! Mới sáng sớm đã lãng phí thời gian của bọn ta, ngươi, ngươi ra ngoài ngay cho ta!”
Bị bọn họ quát nhưng Phượng Cửu cũng không giận, có lẽ nàng hiểu tâm trạng của bọn họ! Cũng cảm thấy bọn họ như vậy cũng là chuyện rất bình thường.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-quyen-ru-quy-y-chi-ton-thien-y-phuong-cuu/1255618/chuong-520.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.