Đến cả năng lực duy trì sự sống vốn có của Mộ Dung Bác cũng gần như trở nên cô quạnh, dưới ánh sáng này lại tỉnh táo hơn một chút. Hắn ngơ ngác nhìn lên từng vệt sáng trên bầu trời đêm rồi lẩm bẩm nói: “Sao có thể? Tại sao lại như vậy? Là kẻ nào? Trong Phượng phủ còn ai đang thăng cấp mà lại có thể ân trạch cho bách tính của cả thành Vân Nguyệt này?”
Bách tính trong thành đang dồn dập kéo về phía Phượng phủ, bởi vì bọn họ đều nhìn thấy nơi có nhiều ánh sáng phát ra kia chính là ở chỗ Phượng phủ, đặc biệt là lúc bọn họ chạy đến nhìn thấy cảnh toàn bộ binh tướng đều đang quỳ xuống cùng với đó là ráng mây rực rỡ trên trời kia ở trên đỉnh của Phượng phủ thì từng người từng người một đều trở nên vui sướng kích động.
“Là Phượng phủ! Ánh sáng tỏa ra là từ Phượng phủ!”
Vài gia tộc xung quanh kia với người của các thế lực đều kinh ngạc, ai nấy đều nhìn lên bầu trời trên Phượng phủ, trong lòng cuộn trào lên sự kinh ngạc.
Ông trời cũng đang giúp Phượng phủ sao!
Qua đêm nay thì coi như đại tiểu thư Phượng gia đã đăng vị Quốc chủ nước Diệu Nhật rồi, chắc là cũng chẳng có ai phản đối chuyện này...
Nhưng vào đúng lúc này, một tiếng thét đầy giận dữ truyền từ trong Phượng phủ ra, âm thanh ấy giống như đang nổi trận lôi đình vậy, khí thế vô cùng to lớn, mọi người ở bên ngoài nghe cũng rất rõ ràng.
“Hay cho tên Mộ Dung Bác! Tự lừa mình là Phượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-quyen-ru-quy-y-chi-ton-thien-y-phuong-cuu/1255579/chuong-481.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.