“Các ngươi, các ngươi đang muốn tạo phản sao?
Tướng lĩnh dẫn đầu chỉ Phượng Cửu quát to, Nhưng tiếng của hắn lại thấp xuống, chỉ thấy một hình bóng lắc người tiến lên, chế trụ cổ tay của hắn, lật lại bẻ sang bên hông. Nghe một tiếng rắc, âm thanh đầu khớp xương gãy vang vọng trong bóng đêm, kèm theo còn có tiếng kêu thê lương thảm thiến của tên tướng lĩnh kia vang lên.
“A! A!”
Tiếng gào thảm chói tai truyền vào tai của bọn cấm vệ quân, khiến lòng bọn họ cùng lúc giật mình, theo bản năng rút bột kiếm bên hông ra. Nhưng vào lúc này, tướng lĩnh của họ phịch một tiếng ngã mạnh xuống đất, chỉ có tiếng kêu rên truyền ra, ngay cả không khí cũng theo tiếng kêu thê lương thảm thiết đó yên tĩnh trở lại.
Nhìn người nằm trên đất không nhúc nhích, còn có tên Phượng vệ mang theo vẻ mặt sắc bén tiêu điều xơ xác kia, bọn họ chột dạ trong lòng, toát mồ hôi lạnh không dám tiến lên.
“Thấy chưa? Bất kính với chủ tử nhà ta, chính là tiếp theo của người này!”
Ánh mắt sắc bén của tám đội trưởng Phượng vệ trong Vệ Phong liếc nhìn cấm vệ quân chung quanh, cuối cùng rơi xuống người tên tướng lĩnh sắc mặt trắng bệch khác.
“Không nghe chủ tử nhà ta hỏi sao? Nói! Là ai cho các ngươi quyền bao vây Phượng phủ?”
Nghe thế, tên tướng lĩnh hít một hơi thật sâu, nghĩ đến chuyện vâng lệnh quốc chủ, lúc này cũng có thêm mấy phần sức mạnh. Hắn cố thẳng người, mắt nhìn về phía Phượng vệ kia, lạnh lùng nói: “Tất nhiên là phụng lệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-quyen-ru-quy-y-chi-ton-thien-y-phuong-cuu/1255508/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.