“Đúng, viện rất lớn, cũng rất đẹp, chỉ là, ca, ngươi giữ lại một viện lớn như vậy, về sau ta không ở đây thì rất lãng phí.” Phượng phủ ở ngay sát bên cạnh, nhưng nếu nàng không tới ở thực sự rất lãng phí.
“Không sao, ta cũng chỉ có một mình, giữ lại thì giữ lại thôi.” Hắn vung bàn tay to lên, không để bụng nói.
Nghe vậy, Phượng Cửu cười khẽ: “Về sau ngươi gặp người ngươi thích, lại sinh mấy đứa trẻ, thì sẽ không phải ở một mình nữa rồi.”
“Ha ha, chuyện đó còn xa lắm! Hơn nữa, hiện tại ta cũng không có tâm tư.”
Hắn cười lớn, hai tay bắt chéo sau lưng, nhìn đại trạch cảm thấy rất thành tựu, nói: “Ta chỉ muốn tự tay xây dựng một Quan gia thuộc về ta, sau này có đến địa phương khác, nếu có thể tìm được cha mẹ ta thì sẽ đón bọn họ trở về nhà ở.”
Phượng Cửu nhìn gương mặt đầy mong đợi của hắn, không khỏi nói: “Ngươi nhất định có thể tìm được bọn họ!”
Đó là tâm nguyện của hắn, cũng là chuyện hắn vẫn muốn làm, nàng tin tưởng, chỉ cần trong tim hắn có niềm tin thì không gì là không làm được!
Giống như việc hắn đích thân xây dựng Quan gia, không có người bên cạnh hỗ trợ, hoàn toàn dựa vào chính hắn, chính là dựa vào lòng tin cố chấp kia!
Hai tay Quan Tập Lẫm bắt chéo sau lưng, trên mặt đều là ý cười, dường như nhớ tới cái gì, vội vàng nói với Phượng Cửu: “Đúng rồi tiểu Cửu, ta còn muốn đi tìm gia gia thương lượng chuyện ba ngày sau vào nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-quyen-ru-quy-y-chi-ton-thien-y-phuong-cuu/1255440/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.