Phượng Cửu ngồi lên người Lão Bạch, từ trên cao liếc nhìn hai người ngã trên mặt đất, thanh âm lười nhác mang theo tia lạnh truyền ra.
“Tốt nhất hai người đừng đi theo, bằng không lần tới không phải chỉ là chút giáo huấn đơn giản thế này đâu.”
Phượng Cửu cảnh báo xong lập tức quay đầu, hai chân kẹp lấy bụng của Lão Bạch, khẽ quát một tiếng, sau đó Lão Bạch phi nhanh về phía trước.
Lãnh Sương lập tức cưỡi ngựa đuổi theo, không bao lâu sau, bọn họ đã biến mất trong tầm mắt của hai người trên mặt đất…
“Chủ tử, cô gái này quả thực không phải người bình thường.”
Nam tử trung niên kia nhìn họ cưỡi ngựa rời đi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, có thể im hơi lặng tiếng đánh ngã bọn họ như vậy, chuyện này thực sự nằm ngoài dự liệu của hắn.
Nam tử trẻ tuổi nở nụ cười, đáy mắt xẹt qua tia u ám: “Ta đã nói cô ấy không người bình thường! Ánh mắt của ta không sai được.”
“Thuộc hạ chỉ vui mừng vì cô ấy không xuống tay giết chúng ta.” Dưới tình huống như vậy, nếu như nàng muốn giết bọn họ, chỉ sợ bọn họ thực sự lành ít dữ nhiều.
Nam tử liếc mắt nhìn hắn, nói: “Cô ấy không biết chúng ta là ai, chúng ta cũng không có ân oán với cô ấy, sao lại giết chúng ta?”
Lời nói vừa dứt, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, trong mắt hiện ra khí thế kiên định: “Chỉ là không ngờ ở Diệu Nhật quốc, một tiểu quốc cấp chín lại có một nữ tử tuyệt mỹ xuất sắc như vậy, thật khiến người ta…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-quyen-ru-quy-y-chi-ton-thien-y-phuong-cuu/1255384/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.