Hai người lập tức mở mắt đứng lên, nhưng chưa chờ bọn họ hành động, bên ngoài bỗng có cuồng phong gào thét, mang theo tiếng hét thảm thiết tràn đầy phẫn nộ.
“Vì sao? Vì sao không chịu buông tha cho chúng ta? Vì sao?”
Đó là giọng nói già nua và khàn đặc, mang theo một tia sắc bén, vào ban đêm càng rõ ràng hơn, đó không phải là giọng nói của phu nhân, ngược lại giống như một ông già, nhưng...
Đôi mắt của Phượng Cửu khẽ nhúc nhích, nhìn bên ngoài rồi nói với Lãnh Sương: “Chuyện không liên quan đến mình đừng đi ra.”
Vừa nói chuyện, nàng vừa đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống.
Khi nghe Phượng Cửu nói như vậy, Lãnh Sương hơi run sợ, đáp lại một tiếng vâng, rồi đi đến canh chừng ở phía sau nàng.
Bên ngoài, một nam tử trung niên mặc áo đạo sĩ trong tay cầm phất trần bay lơ lửng trên không, khí tức linh lực mạnh mẽ ở trên người hắn bắt đầu tràn ra.
Một bà lão và một ông lão cùng đỡ nhau đứng trên mặt đất, trên mặt đầy nước mắt cùng với không cam lòng, mà bao phủ quanh trên người bọn họ không phải là linh khí dày đặc, mà là âm khí u ám.
“Bỏ qua cho các ngươi? Ha ha, nằm mơ sao?”
Người đàn ông trung niên đứng lơ lửng trên không cười lớn một tiếng: “Người và quỷ khác biệt, nếu bổn đạo không gặp qua mấy ngươi thì thôi, nhưng đã gặp, thì nhất định phải thu phục các ngươi!”
Lúc vừa nói xong, phất trần trong tay hắn vung lên, một luồng khí tức linh lực có ánh sáng mạnh mẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-quyen-ru-quy-y-chi-ton-thien-y-phuong-cuu/1255376/chuong-278.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.