"Ân!"
Nàng liên tiếp lăn từ núi đỉnh xuống đến triền núi và trực tiếp đụng vào một thân cây, sau đó mới ngừng lại được. Sự đau đớn khiến nàng kêu rên một tiếng, ngã trên mặt đất nửa ngày cũng không thể bò dậy.
Mãi một lát sau, nàng mới nhẹ nhàng thở ra, nằm ngửa trên mặt đất và nhìn lên bầu trời, cảm thấy mình có thể chạy ra từ Diêm Điện thật đúng là không dễ dàng gì.
Sau khi nàng chạy ra khỏi trận pháp của Diêm Điện, mới phát hiện ba mặt bên ngoài chỉ có núi vây quanh, và có duy nhất một con đường để ra. Nhưng nàng đang muốn đào tẩu, tự nhiên không có khả năng sẽ chạy theo con đường kia. Vì thế, nàng trực tiếp phiên bò qua ngọn núi, lại trải qua một đêm, đi qua gần mấy chục trận pháp và một kết giới mới đi được đến nơi này.
Cũng may, huyền lực nàng bị phong ấn, đêm qua nàng đã dùng linh khí giải khai, bằng không phỏng chừng giờ đã bị bắt trở về.
Nghỉ ngơi một hồi, nàng lập tức đứng dậy nhìn nhìn chung quanh, dựa vào cảm giác tìm một phương hướng để tiếp tục đi, tính toán sau khi rời khỏi đây thì sẽ liên hệ với Lãnh Sương trước, miễn cho nàng ta lo lắng vì đã lâu như vậy mà không có tin tức của nàng.
Tuy nhiên, điều khiến nàng không nghĩ tới chính là, nàng thậm chí không biết hiện tại mình đang ở đâu, vì thế cho nên, từng màn mạo hiểm kế tiếp mà nàng gặp phải đã khiến nàng choáng váng há hốc mồm......
Nếu như lúc này nàng được nâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-quyen-ru-quy-y-chi-ton-thien-y-phuong-cuu/1255307/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.