"Khác nhau." Ánh mắt hắn ẩn chứa thâm tình, bình tĩnh nhìn nàng: "Bởi vì kẻ kia là Tô Nhược Vân, không phải ngươi."
"Xuy!"
Nàng cười nhạo một tiếng, bĩu môi nói: "Nam nhân nào mà không yêu nữ tử xinh đẹp? Đừng nói với ta, ngươi không bị mê hoặc khi nhìn thấy ta ở trong rừng hoa đào? Ngươi không ngạc nhiên và vui mừng khi gặp lại ta ở trên đường cái? Nếu những lời nam nhân nói đều đáng tin, heo mẹ cũng có thể leo cây."
"Thanh Ca......"
Nàng uống ngụm nước trà sau đó đứng lên, đi đến trước mặt hắn, nói: "Việc hôn nhân này ta nhất định lui, không phải thương lượng với ngươi, mà chỉ muốn thông tri với ngươi, để ngươi có tâm lý chuẩn bị." Giọng nói rơi xuống, nàng gọi một tiếng: "Quản gia, tiễn khách!"
Quản gia bên ngoài đi đến, nói với Mộ Dung Dật Hiên: "Tam Vương gia, mời!"
Mộ Dung Dật Hiên trầm mặc, sau khi nhìn nàng thật sâu một cái, nói: "Ta sẽ chắc chắn sẽ tìm dược để chữa sẹo cho ngươi, ta sẽ cho ngươi thấy rằng, trái tim ta đối với ngươi từ trước tới nay chưa từng thay đổi." Nói xong, lúc này mới cất bước rời đi.
Phượng Cửu lắc lắc đầu, trong lòng than nhẹ: Đáng tiếc, Phượng Thanh Ca yêu ngươi đã chết, ngươi có làm thêm nhiều điều nữa cũng đã vô dụng......
Nàng cũng theo sau đi ra ngoài sảnh, đi về hướng hậu viện, đi vào sân Phượng Tiêu, nhìn thấy lão gia tử và cha nàng đang uống trà tán gẫu, liền gọi một tiếng: "Gia gia, cha."
"Thanh Ca, ta nghe nói Dật Hiên tới, hai người các ngươi nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-quyen-ru-quy-y-chi-ton-thien-y-phuong-cuu/1255261/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.